Sau Khi Gia Sản Bị Tịch Thu , Nữ Nhi Tướng Gia Báo Thù - Chương 61: Khởi Nghĩa (3) ---
Cập nhật lúc: 2025-10-25 05:46:03
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trình Minh Dật chằm chằm mắt Vương Thanh, bình tĩnh : "Triều đình hiện nay quan trường hủ bại, Hoàng thượng dùng theo thích, coi pháp luật như , vô cớ cắt giảm quân nhu, bỏ mặc tướng sĩ. Thiên Tử như , còn đáng để đại nhân tận trung ? Ta chỉ đòi công đạo cho Trình gia, mà còn đòi công đạo cho các tướng sĩ c.h.ế.t oan ở Yên Thành năm xưa và những lê dân tha hương lạc xứ nơi biên quan!"
Sắc mặt Vương Thanh kịch biến: "Cái ... ngươi... ngươi là ? Ngươi tạo phản?"
" !" Trình Minh Dật dứt khoát quả quyết đáp.
Vương Thanh , do dự : "Ngươi như , Đại tướng quân sẽ đồng ý !"
"Phụ hề phản đối." Trình Minh Dật nghĩ đến thần thái của phụ khi rời nhà, rằng cách của khiến khó xử.
Vương Thanh Trình Đại tướng quân thế mà phản đối, khỏi kinh hãi, tiếp đó liền hiểu . Đại tướng quân coi các tướng sĩ như , ngày Trình gia gặp chuyện, chỉ những Trình gia gặp họa, mà còn liên lụy đến nhiều đồng bào cũng c.h.ế.t t.h.ả.m trong đó, cũng như những tướng sĩ bỏ ở Yên Thành vì Lý Đức diệt trừ bè phái, cuối cùng c.h.ế.t đao đồ tể của Nhu Nhiên.
Năm đó quá nhiều c.h.ế.t, trong đó ít cũng từng kề vai chiến đấu với . Nay Đại tướng quân đưa quyết định như , dường như cũng là thể hiểu .
Trình Minh Dật ánh mắt lập lòe bất định của Vương Thanh, hỏi: "Tướng quân từng gặp phụ ở Bành Thành, thấy bây giờ còn bóng dáng của quá khứ ?"
Vương Thanh nghĩ đến yếu ớt mà gặp, chỉ cần gió thoảng qua cũng ho khan vài tiếng, còn một chút phong thái dũng mãnh nhất ba quân năm xưa, trong lòng vô cùng tiếc nuối đau buồn.
"Ngươi sợ tố giác với triều đình ?" Vương Thanh chút hiểu.
"Tướng quân sẽ ?"
"Sẽ !" Vương Thanh khổ lắc đầu.
Hắn Trình Minh Dật những lời với , đương nhiên chỉ là dốc ruột gan tâm sự. Nay bản một bí mật tày trời như , hoặc là về phía , hoặc là kẻ thù của . Vì ơn tri ngộ của Trình Đại tướng quân, năm xưa c.h.ế.t vạn cũng chối từ, chỉ là chuyện lớn như nhất định sẽ liên lụy đến gia đình của : "Ta cần suy nghĩ một chút!"
Trình Minh Dật phản đối: "Ta tĩnh đợi tin lành của tướng quân."
Nhìn Trình Minh Dật vẻ nắm chắc phần thắng, nghĩ đến hành động của Thẩm Độ, Vương Thanh lúc mới hiểu e rằng bọn họ sớm sắp đặt thứ .
Ngày hai mươi tư tháng hai năm Xương Bình thứ ba, ngày thứ năm khi các quan viên tuyên chiếu thư đến Yên Thành, khi bọn họ nữa thúc giục các tướng lĩnh xuất phát đến Ninh Thành, Trình Minh Dật trực tiếp giam lỏng bọn họ tại dịch trạm, tự lộ phận, dâng tấu thỉnh cầu lên triều đình, đính kèm những chứng cứ thu thập bao nhiêu năm nay, nữa trần tình oan khuất, khẩn cầu Hoàng thượng điều tra án mưu phản của Trình gia năm xưa, rõ cần quân công, chỉ cần sự thật.
Sau đó Hàn Yến, Thẩm Độ, Vương Thanh cùng những khác cũng theo đó dâng tấu, thỉnh cầu Hoàng thượng điều tra kỹ lưỡng.
Chồng tấu đưa đến Ninh Thành , khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình, thẳng thừng c.h.é.m đầu đám nghịch thần cậy công tự mãn, ngỗ nghịch phạm thượng , đặc biệt là Trình Minh Dật cái kẻ đáng c.h.ế.t từ lâu.
Các đại thần khuyên Hoàng thượng bình tĩnh đôi chút, lúc bọn họ diệt vong Nhu Nhiên, ai nấy đều là công với xã tắc, thể hành động như , nếu nhất định sẽ thiên hạ đàm tiếu.
Tiểu Hoàng Đế cho rằng bọn họ lo lắng viển vông, Nhu Nhiên diệt tộc, căn bản cần đến sự tồn tại của đám đó nữa. Y vốn còn định khi bọn họ đến Ninh Thành thì ban thưởng vài tước vị quan trọng, để bọn họ an tâm dưỡng lão, nhưng vì đám đó điều, tự nhiên cần giữ thể diện cho bọn chúng nữa.
Chư vị đại thần sớm vỡ mật kinh hồn vì sự độc ác của Tiểu Hoàng Đế, khi lấy hết dũng khí can gián Tiểu Hoàng Đế một , thấy ánh mắt bất mãn và hung ác của y, thì cũng còn dũng khí để can gián thứ hai nữa.
Tiểu Hoàng Đế trực tiếp phái quan binh Đình Úy phủ đến. Y yêu cầu các tướng lĩnh đến Ninh Thành trong thời hạn nhất định, mới thể bỏ qua cũ, nếu thì sẽ luận tội ngỗ nghịch phạm thượng. Còn Trình Minh Dật là nghịch thần, lập tức bắt giữ, áp giải đến Ninh Thành xét xử.
Sau khi chiếu lệnh đến biên quan, Trình Minh Dật sự vây công của Đình Úy phủ, trực tiếp giương cờ khởi nghĩa! Tân cừu cựu hận cùng thanh toán, g.i.ế.c quan binh Đình Úy phủ để tế cờ.
Khi Tiểu Hoàng Đế nhận tin tức thì kinh ngạc tột độ, ngờ Trình Minh Dật thế mà thật sự dám tạo phản, bọn họ sợ thiên hạ bút chiến mực phạt ?
Điền Thái Phó, trụ cột phe bảo hoàng năm xưa, tự cảm thấy hổ thẹn với Tiên đế, hối hận kịp. Ông ngờ dạy một Tiểu Hoàng Đế cương trực tự dụng, tầm thiển cận như .
Trong triều vốn lòng yên, hơn nữa Tiểu Hoàng Đế khi gác việc tăng thuế má một thời gian, vì quốc khố trống rỗng, khắp nơi chèn ép, nên liền nữa hạ chiếu lệnh. Với gương xe đổ của Hạ Viên, các đại thần ai ngăn cản, chiếu lệnh tăng thuế má cáo thị thiên hạ một tháng , lê dân sớm oán thán dậy đất.
Ngay cả các văn nhân trong thiên hạ, vốn dĩ là những đáng lẽ ủng hộ hoàng quyền chính thống nhất, cũng vì cái c.h.ế.t t.h.ả.m của Hạ Viên mà phần lớn đều im lặng.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba điều hội tụ đủ.
Mồng một tháng tư năm Xương Bình thứ ba, Trình Minh Dật phát hịch văn cáo thị thiên hạ, chính thức khởi binh.
Tiểu Hoàng Đế giận kìm , hạ lệnh bắt Trình gia đến Ninh Thành.
Lúc y mới nhớ , cấm quân y phái diệt trừ những của Nhiếp Chính Vương phủ thế mà vẫn trở về. Y phái thăm dò một phen, nhưng phát hiện những của Nhiếp Chính Vương phủ khi rời Tấn Châu liền còn tăm .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Còn những còn của Trình gia thì ở tận Bành Thành, Hoa Thành nghĩa quân nạn dân chiếm giữ đây như một tấm bình phong, vững chắc che chắn phía Bành Thành.
Trước đây Tiểu Hoàng Đế cùng với các đại thần trong triều vẫn để nghĩa quân Hoa Thành mắt, chỉ cho đó là một đám ô hợp chi chúng gặp may mắn mà thôi, nên cho dù lúc đó hạ chiếu lệnh g.i.ế.c tha bọn họ, nhưng cũng vì triều đình nhân lực đủ mà tạm gác .
Lần Tiểu Hoàng Đế phái ba nghìn quân Tấn Châu đến Hoa Thành, lệnh cho bọn họ bình định phản loạn, quan trọng nhất là bắt Trình gia.
Quân Tấn Châu vốn dễ dàng chiếm lấy Hoa Thành, nhưng ngờ giữ thành căn bản là nạn dân, mà là một đội quân huấn luyện bài bản, kinh nghiệm phong phú. Điều khác một trời một vực so với những gì bọn họ từ , khiến quân Tấn Châu chặn ngoài Hoa Thành, khó nhích từng bước.
Bọn họ tự nhiên thể ngờ, đây là những "tướng sĩ c.h.ế.t trận ở biên quan" mà Trình Minh Dật dần dần vận chuyển đến trong suốt một năm qua, cốt để giữ vững Hoa Thành, thêm một tầng bảo đảm cho những Trình gia ở Bành Thành.
Quân Tấn Châu và quân Hoa Thành giằng co hai ngày , cảm thấy tình hình , liền vội vàng phái về cầu cứu binh, Tiểu Hoàng Đế vô cùng vui, nhưng vì để bắt Trình gia cũng chẳng bận tâm đến những điều , cuối cùng tăng cường thêm bảy nghìn đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-gia-san-bi-tich-thu-nu-nhi-tuong-gia-bao-thu/chuong-61-khoi-nghia-3.html.]
Tuy nhiên nửa tháng , Tiểu Hoàng Đế nhận tin tức, một vạn quân Tấn Châu thế mà quân diệt sạch.
Các đại thần thành hoàng thành khủng khẩn cầu Tiểu Hoàng Đế đừng phái thêm đến Hoa Thành nữa. Dù quân Tấn Châu so với quân đội trong tay Trình Minh Dật hiện nay, lượng vốn chiếm ưu thế, nếu cứ tiếp tục hao tổn như , e rằng cần Trình Minh Dật đến đánh, những binh mã đóng giữ Giang Châu đang như hổ rình mồi phía đều thể chiếm lấy Tấn Châu .
Tiểu Hoàng Đế chỉ thể nghĩ cách khác, y phái tất cả cao thủ trong Đình Úy phủ đến Bành Thành, nhất định bắt Trình gia, y cảm thấy đây lẽ là lối thoát duy nhất của .
Người của Đình Úy phủ võ công cao cường, thế mà thật sự một phần trong bọn họ trộn qua phòng tuyến Hoa Thành, đến Bành Thành.
Chỉ là lúc đó Bành Thành là Hàn Yến đích tọa trấn, bọn họ những lợi lộc gì, mà còn tóm gọn một mẻ.
Ngày đó, Hàn Yến khi Trình Minh Dật chính thức khởi binh, dẫn hơn trăm . Bọn họ tản , lặng lẽ vòng qua, đến Hoa Thành.
Còn Hàn Yến thì nhanh như phi mã, cả ngày lẫn đêm, vội vã về Bành Thành.
Rời trọn ba năm , cuối cùng cũng trở về .
Thân phận của Hàn Yến đặc biệt, đường vẫn từng dịch trạm nào, khi đến Bành Thành, cả đầu bù tóc rối, mặt mày lấm lem, vài vết thương lành thậm chí nứt toác .
Sau khi tự xem xét một phen, Hàn Yến đành nén tâm tình nôn nóng, tìm một khách điếm, tiên tắm rửa chỉnh trang mới về Trình gia.
"Tiểu thư, tiểu thư, mau xem ai trở về!" Minh An đang ở trong thư phòng liền thấy tiếng Thanh Y ồn ào líu lo đầy vui mừng vọng đến.
Tin tức ở Bành Thành bây giờ trì trệ, Minh An nhận tin tức từ biên quan, vẫn là khi Khả hãn Nhu Nhiên Hàn Yến b.ắ.n c.h.ế.t, đại quân thừa thắng truy kích.
Giờ khắc thấy tiếng Thanh Y kinh ngạc vui mừng, trong lòng Minh An khỏi nghĩ đến: Chẳng lẽ là...
Minh An lập tức đặt quyển sách trong tay xuống, vội vàng ngoài.
Dưới tàng cây ngô đồng xanh tươi um tùm trong sân, thiếu niên lang của đang dịu dàng thâm tình mỉm với nàng.
Minh An mỉm rạng rỡ, nhanh chân hai bước đến mặt Hàn Yến, ngẩng đầu . Ba năm gặp, so với đây thêm phần phong cốt, cũng càng thêm tuấn lãng.
Thanh Y sai hầu hạ trong sân đều tránh .
Hàn Yến lúc mới nắm lấy tay Minh An. Bàn tay thô ráp đầy vết sẹo khi nắm lấy bàn tay mềm mại xương của thiếu nữ chút thích ứng, thậm chí theo bản năng rụt về, nhưng Minh An nắm chặt lấy khi thu về.
Hàn Yến chỉ cảm thấy cảm giác tê dại ngón tay truyền đến tận tim, nụ từ trong mắt lan tỏa , dịu dàng : "Lời hứa với nàng , trở về ! Bình an trở về !"
Minh An cúi đầu chớp chớp mắt, nén dòng lệ chực trào, vươn tay ôm lấy eo Hàn Yến: "Cuối cùng cũng đợi ."
Minh An nhiều điều với Hàn Yến, nhưng giờ khắc nàng chẳng gì, chỉ ôm như , cho đến tận trời hoang đất lão.
"Trình tam công tử khởi binh !"
"Trình tam công tử còn sống ư? Chẳng năm xưa nam nhân Trình gia đều g.i.ế.c ?"
"Có lẽ là trời cao mắt chăng?" Có cao thâm khó lường .
"Lời gì cũng dám , ngươi sống nữa !" Một bên cạnh lạnh giọng quát, quở trách rụt cổ , cúi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm.
Trong quán bên cạnh quan đạo, nội dung trò chuyện của vài vị khách dừng chân nghỉ ngơi thu hút sự chú ý của .
Chưởng quầy quán thần sắc khó đoán một bên lắng , đến cả châm cho khách cũng quên mất.
Ngày hôm đó khi đóng cửa, chưởng quầy gọi tiểu nhị và đầu bếp đến: "Nhà việc, rời . Quán cũng cần nữa, các ngươi nếu tiếp tục mở thì cứ mở, ở đây chút ngân lượng hai các ngươi chia ."
Tiểu nhị và đầu bếp , bọn họ là chạy nạn đến đây, theo chưởng quầy ở đây hơn một năm , từng thấy chưởng quầy qua với ai, đột nhiên nhà ?
Bất quá chưởng quầy sẽ tặng quán cho bọn họ, hai liền cũng kịp hỏi kỹ nữa.
Chưởng quầy tùy tiện thu dọn hành lý một phen, nghĩ rằng ngủ sớm một chút, dưỡng đủ tinh thần ngày hôm còn kịp lên đường, nhưng giường mà cũng ngủ . Bảy năm , cuối cùng cũng cơ hội danh chính ngôn thuận về nhà.
Ngày hôm trời hửng sáng, chưởng quầy liền lên đường, một đường về phía biên quan.
"Tướng quân, bên ngoài một tên Ngụy Chiêu, tự xưng là cố nhân của tướng quân, đến cầu kiến!"
Trình Minh Dật đỗi kinh ngạc: "Ngươi ai? Ngụy Chiêu?"
"Chính là."
"Mau thỉnh!"
Lát , đến cầu kiến bước , thế mà thật sự là Ngụy Chiêu, Trình Minh Dật đỗi vui mừng, cất tiếng sảng khoái: "Huynh , thể gặp thật sự quá ."