Sau Khi Gia Sản Bị Tịch Thu , Nữ Nhi Tướng Gia Báo Thù - Chương 69: Tương Tư (Ngoại truyện Tứ ca 3) ---

Cập nhật lúc: 2025-10-25 16:17:35
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Ẩn lúc đó hề nghi ngờ quản gia, chỉ cho rằng là gian tế ở đó, vô cùng lo lắng cho tình hình Minh Thành, sợ rằng đó là kế dương đông kích tây của địch nhân.

Hắn tra hỏi báo tin một phen, nhưng hỏi gì, trong lòng Vân Ẩn vô cùng bất an, lập tức quyết đoán, dẫn binh lính ngừng ngựa chạy về Minh Thành.

Lúc thành là nửa đêm, may mắn binh lính gác cổng trong thành sự bình yên, giặc cướp tấn công.

Trái tim Vân Ẩn buông xuống lâu, khi đến Thành chủ phủ treo ngược lên.

Đợi đến khi thấy Dương Thanh Thanh đang vây đánh, sắc mặt lập tức biến đổi. Nếu những ở đây theo nhiều năm, hận thể mỗi tên một đao chặt phăng chúng.

Đợi tỳ nữ của Dương Thanh Thanh băng bó xong cho nàng, tắm rửa, y phục một phen, mới mời Vân Ẩn vẫn luôn trong viện rời .

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Dương Thanh Thanh, Vân Ẩn quan tâm hỏi: “Cô nương thương nặng ? Hay là vẫn nên mời đại nhân Vu y đến một chuyến nhé.”

Dương Thanh Thanh những ngày đều thể an giấc.

Nàng và Trình Minh Hãn là thiếu niên phu thê, quen từ nhỏ, tình cảm . Trải qua nhiều năm, khó khăn lắm cuối cùng cũng tìm , kết quả tự quên mất.

Vừa suýt chút nữa là vĩnh viễn chia lìa âm dương, vì thế nàng trì hoãn thêm một khắc nào nữa.

Dương Thanh Thanh thở dài một tiếng: “Ta thành nhiều năm , phu quân họ Trình, Thành chủ nên gọi là Trình phu nhân.”

Sắc mặt Vân Ẩn , tâm tình đang kích động cũng vì câu mà trở nên vô cùng suy sụp, hiểu tại như .

Không, thật hiểu tại như .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

quen đến bạc đầu vẫn như mới gặp, gặp như cố nhân.

Hắn đối với mắt một loại hảo cảm khó hiểu, thậm chí khao khát chiếm hữu.

Lúc Dương Thanh Thanh thẳng thừng nhắc đến phu gia, Vân Ẩn liền hiểu hành vi vượt quá giới hạn của đối phương phát hiện, nên nàng mới lên tiếng nhắc nhở, lập tức mặt đỏ tai hồng.

Những năm cũng ít nữ tử tỏ tình với , nhưng trong lòng hề cảm giác gì, thậm chí vì gây thêm sự chú ý của khác mà cố ý để râu.

Thế nhưng hôm nay đột nhiên hiểu tâm trạng thất vọng của những nữ tử năm xưa, hóa một bầu nhiệt huyết từ chối khó chịu đến .

Vân Ẩn ấp úng hỏi: “Hắn… Ta là , phu quân của nàng… đối xử với nàng ?”

Dương Thanh Thanh hồi tưởng chuyện cũ, thời gian hai họ ở bên tuy ngắn ngủi nhưng tràn đầy ấm áp, nàng rạng rỡ: “Chàng đối xử với cực .”

Vân Ẩn ánh mắt tràn đầy tình cảm nóng bỏng của nàng đ.â.m tim gan đau nhói, cần nàng thêm gì, chỉ biểu cảm hạnh phúc đó thôi, Vân Ẩn còn chút cơ hội nào nữa.

Chỉ là…

“Nếu đối xử với nàng cực , tại nàng xa nhà viễn hành đến tận đây?”

Dương Thanh Thanh chằm chằm Vân Ẩn, nước mắt tuôn rơi: “Hắn quên .”

Nhìn những giọt nước mắt lăn dài, Vân Ẩn cả đều ngây dại.

Từ cảnh tượng ngày đầu gặp mặt, cẩn thận hồi tưởng , trong lòng một suy nghĩ thể tin . Mãi một lúc lâu , khàn giọng hỏi câu hỏi từng hỏi: “Nàng từ từng quen ?”

Dương Thanh Thanh lau khô nước mắt, dậy từ trong túi vải đặt bàn nhỏ lấy một tờ cáo thị, đưa cho Vân Ẩn.

Vân Ẩn hiểu gì nhận lấy, mở .

Là cáo thị tìm , tìm kiếm Trình gia Tứ công tử.

Thế nhưng trong bức vẽ chính là khi còn trẻ.

Tay Vân Ẩn chút run rẩy, đầy nghi hoặc ngẩng đầu về phía Dương Thanh Thanh, hy vọng đối phương thể cho một câu trả lời.

Hắn nhớ là Vân Ẩn, là Vân Ẩn lớn lên ở Minh Thành, là Vân Ẩn Trung Nguyên học võ nghệ mấy năm, biến thành Trình Minh Hãn?

Thế nhưng nếu Trình Minh Hãn, thì giải thích thế nào việc phi nàng ngay từ đầu thấy mắt?

Hơn nữa mười ba năm lâm trọng bệnh một trận, mất ký ức. Trình Minh Hãn khéo mất tích ở Tây Bắc phủ mười ba năm .

Còn hai giống đến , thiên hạ chuyện trùng hợp đến thế ?

Lẽ nào những năm mất ký ức, biến thành Trình gia Tứ công tử, còn cưới vợ nữa, chuyện thể!

Đường đường Đại tướng quân phủ, thể thừa nhận một lai lịch bất minh là Tứ công tử, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Dương Thanh Thanh kể tường tận những gì .

Thì phụ binh bên cạnh Đại tướng quân Trình Dụ, khi chiến tử, mẫu tái giá, Trình gia liền nhận nuôi .

Hai họ từ nhỏ lớn lên cùng , cùng luyện võ.

Mười ba năm , nam tử Trình gia trận ở Việt Châu, nhưng tiểu nhân vu oan mưu nghịch. Hắn và Trình Tam công tử sự giúp đỡ của , trốn thoát khỏi vòng vây của tướng quân phủ Yến Thành, gian nan tránh né truy binh suốt quãng đường.

Sau vì Trình Tam công tử bệnh nặng, vì bảo Trình Tam công tử mà tự dẫn dụ truy binh, từ đó về liền mất tích.

Những năm nhà họ Trình vẫn luôn tìm kiếm , nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Vân Ẩn đau đầu bất thường, hai tay chống trán, thể tin .

Rất lâu , đợi cảm xúc dịu xuống, mới khó khăn : “Cô nương nhận lầm , là lớn lên ở Minh Thành, cha đều là Minh Thành.”

Dương Thanh Thanh giọng nghẹn ngào, nhưng ngữ khí kiên định: “Ngay từ cái đầu tiên khi , đó là , sẽ thể nhận sai .”

Không đợi Vân Ẩn phân bua, nàng : “Phu quân một vết thương do mũi tên ở gần tim, đó là vết tích để mười bảy năm khi nghênh chiến Nhu Nhiên. Chàng từ biên quan đưa về Kiến Khang dưỡng bệnh, mới miễn cưỡng thể xuống giường , liền nóng nảy cầu xin bà chồng đến nhà cầu hôn, rằng nhân sinh ngắn ngủi, sợ rằng đến khi c.h.ế.t cũng cưới yêu.”

Vân Ẩn vô thức sờ lên n.g.ự.c , quả nhiên ở đó một vết thương do mũi tên.

Thế nhưng ký ức của đây?

Vân Ẩn tâm trạng phức tạp, : “Nàng cho suy nghĩ một chút, ?”

“Được, nhưng thể cho xem dung mạo hiện tại của ?”

Vân Ẩn ngây một lát, sai mang đồ dùng sạch mặt đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-gia-san-bi-tich-thu-nu-nhi-tuong-gia-bao-thu/chuong-69-tuong-tu-ngoai-truyen-tu-ca-3.html.]

Sau một chén , Vân Ẩn râu xuất hiện mặt Dương Thanh Thanh.

Dương Thanh Thanh nước mắt ngừng rơi, ánh mắt lướt từng tấc gương mặt Vân Ẩn, nàng sẽ lầm mà.

Vân Ẩn trở về thư phòng ở lâu, quá nhiều chuyện thể giải thích, lẽ nào ký ức của vấn đề .

Hắn nhớ mẫu từng là ngoại thất của phụ , nên lớn lên cùng trong phủ, mẫu tổ phụ công nhận cửa nhà họ Vân, mới viễn du Trung Nguyên học nghệ.

Những chuyện rõ ràng là do chính nhớ, thể là giả ?

Hơn nữa và phụ giống , ai cũng là con ruột của phụ , biến thành con trai của phó tướng Đại tướng quân Trình?

Vân Ẩn suy nghĩ một vòng, mới nhớ đến quản gia, đó lẽ là duy nhất chân tướng.

Quản gia bước , thấy Vân Ẩn cạo râu, liền chuyện lớn .

Hắn gắng gượng trấn định nhận lấy thứ Vân Ẩn đưa, phát hiện đó là tờ cáo thị từng xem mấy năm , liền mặt xám như tro.

Nhìn sắc mặt quản gia biến hóa khôn lường, Vân Ẩn liền tất cả những gì Dương Thanh Thanh đều là sự thật.

“Các ngươi ?” Vân Ẩn giận dữ quát.

Quản gia thầm c.ắ.n răng: “Người giống , chuyện cũng thể xảy mà…”

Vân Ẩn trực tiếp cắt ngang lời quản gia: “Nếu ngươi chịu thật, sẽ hủy Thành chủ phủ , hủy cả Minh Thành!”

Quản gia kinh hãi thất sắc, quỳ rạp xuống đất: “Thành chủ xin bớt giận, vạn vạn thể, tổ tiên nhà Vân đời đời ở Minh Thành, Thành chủ như đối mặt với liệt tổ liệt tông!”

Vân Ẩn lạnh: “Liệt tổ liệt tông nhà Vân thì liên quan gì đến Trình Minh Hãn?”

Vân Ẩn quật cường đến mức nào, chỉ cần việc nhiều năm ở Minh Thành chịu thành .

Quản gia Vân Ẩn là , cuối cùng chỉ đành thừa nhận: “Thành chủ quả thật là nhà họ Vân, cũng… cũng là… Trình Minh Hãn.”

Vân Ẩn lời quản gia, nghĩ đến ánh mắt đau buồn dứt của Dương Thanh Thanh, tim gan đau nhói, lạnh ngừng: “Vậy rốt cuộc các ngươi ?”

Quản gia thở dài một tiếng: “Đại nhân Vu y thể đổi ký ức con . Trong thời gian công tử hôn mê, thể suy yếu, ý chí kiên định, cho đại nhân Vu y cơ hội. Thế nhưng lão Thành chủ như hề ác ý, lúc đó Trình gia hoàng đế Trung Nguyên định tội mưu phản, lão Thành chủ chỉ hy vọng Thành chủ thể an tâm ở đây, hy sinh vô ích.”

Trong lòng Vân Ẩn giận dữ ngừng, thật thôi: “Trình Minh Hãn là con của phó tướng Đại tướng quân Trình, tại …”

“Năm đó lão Thành chủ du ngoạn Trung Nguyên, ngẫu nhiên gặp mẫu ngươi ở Yến Thành, đó, đó thì một đoạn tình duyên chớp nhoáng. Sau lão Thành chủ thứ hai ngang qua Yến Thành, mẫu ngươi thủ tiết , đưa nàng về Minh Thành, nhưng lúc đó ai cũng nghĩ ngươi là con của vị phó tướng , nên để ngươi Yến Thành.”

“Mười ba năm , Yên Thành Nhu Nhiên chiếm giữ, Lão Thành chủ ngang qua Yên Thành thì tình cờ gặp ngươi đang thương nặng. Ngươi và Lão Thành chủ giống đến bảy phần, thêm đó nhận ngươi là Trình Minh Hãng, Lão Thành chủ liền nghĩ đến đứa trẻ năm xưa ngươi để Yên Thành là cốt nhục của , thế là đưa ngươi về.

“Lão Thành chủ tuy rằng thê đông đúc, nhưng con cái chẳng phong phú, kẻ thể đảm đương trọng trách lớn càng ít ỏi. Sau khi tìm hiểu kỹ càng về những chuyện ngươi trải qua ở Trung Nguyên, Lão Thành chủ liền nảy sinh ý định, mong ngươi sẽ tiếp quản Minh Thành.”

Vân Ẩn khi bộ sự thật, còn dũng khí gặp Dương Thanh Thanh nữa.

Vân Ẩn dám nghĩ những năm qua nàng sống thế nào, nàng vì tìm qua bao nhiêu nơi, cuối cùng mới đến Minh Thành xa xôi khỏi Trung Nguyên , càng thể tưởng tượng khi nàng vất vả lắm mới tìm thấy phát hiện lãng quên từ lâu, khi đó nàng hẳn tuyệt vọng đến nhường nào.

Nghĩ đến những điều đó, y cũng nhịn mà tự oán hận bản .

Vân Ẩn trở về từ chỗ Vu y đại nhân khi trời khuya.

Y thể đối mặt với Dương Thanh Thanh, nhưng ở gần nàng hơn, cuối cùng vẫn đến bên ngoài cổng viện nơi Dương Thanh Thanh tạm trú.

Vân Ẩn một lát, Dương Thanh Thanh liền bước .

Nhìn vẻ mặt rầu rĩ hổ của Vân Ẩn, Dương Thanh Thanh hỏi gì, chỉ ôn tồn : “Đêm khuya sương xuống nặng, trong uống chén nóng ấm .”

Vân Ẩn như một con rối theo Dương Thanh Thanh phòng, mãi đến khi bưng chén nóng trong tay mới bừng tỉnh. Y Dương Thanh Thanh với đôi mắt đỏ hoe, ngập ngừng : “Xin nàng.”

Tay Dương Thanh Thanh đang rót khẽ dừng , khẽ hỏi: “Vì xin ?”

“Họ đổi ký ức của .” Trong làn hương thoang thoảng, Vân Ẩn rầu rĩ : “Ta tìm gặp Vu y đại nhân, y những thứ đổi thì vĩnh viễn thể tìm .”

Vân Ẩn ngẩng đầu, Dương Thanh Thanh: “Ta là Trình Minh Hãng, nhưng là Trình Minh Hãng vĩnh viễn thể nhớ quá khứ.”

Giọng Vân Ẩn chất chứa sự áy náy bất an khiến lòng Dương Thanh Thanh khẽ run lên. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt Vân Ẩn, dịu dàng : “ vẫn là Trình Minh Hãng yêu ngay từ cái đầu tiên, ?”

Vân Ẩn, , là Trình Minh Hãng.

Tim Trình Minh Hãng đập điên cuồng, y đưa tay nắm lấy tay Dương Thanh Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve: “Phải, yêu nàng ngay từ cái đầu tiên, ngay cả khi nàng khoác xiêm y phụ nhân, vẫn đoạt nàng về Thành chủ phủ.”

Hai mắt đong đầy lệ, mỉm .

“Nàng nguyện ý theo về nhà ?”

“Ta nguyện ý.”

Vĩ thanh

Lão Thành chủ ngoài Trình Minh Hãng còn sáu con trai khác, con trai út là do Trình Minh Hãng nuôi lớn, y dạy dỗ nhiều năm.

Vốn dĩ Trình Minh Hãng định vài năm nữa sẽ giao vị trí Thành chủ cho , tuy rằng bây giờ sớm hơn một chút, nhưng Minh Thành hiện giờ an định yên bình, y hẳn thể đảm đương chức Thành chủ.

Đệ thấy ánh mắt Trình Minh Hãng dành cho Dương Thanh Thanh, liền giữ trưởng của .

Y quý vị trưởng đột ngột trở về , học rộng, võ công cao, tính tình , và điều tuyệt vời nhất là bao giờ phiền lòng mà dạy dỗ y. Thế nhưng cũng lâu y mới thực sự nhận sự tin tưởng của vị trưởng .

Y hiểu, rốt cuộc tình cảm sâu đậm đến nhường nào, mới thể trong cảnh mất hết ký ức, nhiều năm gặp, vẫn chỉ vì một cái thoáng qua mà tương ái.

Sự ăn ý và tin tưởng của bọn họ, dường như mười ba năm qua từng chia lìa, từng lãng quên.

Bọn họ cách xa ngàn dặm, một mất ký ức, cũng sẽ liếc cô gái nào khác. Một ôm lấy hy vọng mong manh, vượt núi băng sông, ngừng tìm kiếm.

Ai thể ngăn cản bọn họ đây?

Kết tóc phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ.

Sống về với , c.h.ế.t nguyện tương tư dài.

 

Loading...