16.
[Chế* tiệt,  nãy chuyện gì xảy  ? Sao   hiểu gì hết!]
[ , chẳng  cánh cửa   cô bé đóng   ? Hắn   bằng cách nào ?]
[ xem  , Đ ồ T ể Đêm Khuya  dán băng dính  lỗ khóa. Nên trông cửa  vẻ  đóng, nhưng chỉ cần kéo là mở ,    tiếng động.]
[A a a! Đáng sợ quá!]
[Không ai thấy phản ứng của cô bé  chút kỳ lạ ?]
Toàn   run rẩy  kiểm soát. Vô  khả năng mà   diễn tập trong đầu, giờ phút  đều đổ sập.
Vậy là, vẫn  thể  đổi  ?
Nếu cuối cùng   nhất định  chế*. Và   sống lay lắt trong bộ dạng đó. Thế thì sự tái sinh  còn ý nghĩa gì nữa?
Không ,  . Mỗi  sống  đều  sự  đổi mà,  thể từ bỏ, nhất định vẫn còn cơ hội!
Đằng  vang lên giọng  trầm thấp của  đàn ông: “Chào cô,  là c ả n h sá*, đây là thẻ ngành của . Hàng xóm tầng  của cô  sát hại, chúng  đang điều tra và lấy lời khai. Xin cô nếu thấy gì, nhất định  hợp tác với chúng !”
“Ngoài ,   thấy cửa  đóng chặt, kiểm tra thì thấy   dán băng dính. Chỉ  hai  con cô ở nhà thôi , nhất định  chú ý an  đấy!”
Giọng   ngừng ba giây: “Ôi chao,  sơ suất quá! May mà  phát hiện , nếu là kẻ , ba của bọn trẻ    nhà, hậu quả thật  dám tưởng tượng!”
Mẹ  bế bổng  lên: “Con bé nhà  mắt   thấy,  cứ  !  bế cháu  nhà    việc!”
Người đàn ông: “Được!”
Giây tiếp theo,  một tiếng “cạch tách”.
Cửa  khóa.
17.
[Trời ơi, ngu đến phát ! Bà   chẳng lẽ   c ả n h sá*   nhiệm vụ  thể  một  ?]
[    cả thẻ c ả n h sá*,  còn mặc bộ đồ đó. Người bình thường   mà nghi ngờ  chứ?]
Không thể  nhà!
Không thể để   một  ở đây. Nếu    định chế*, thì việc  sống sót như  chẳng  ý nghĩa gì.
“Mẹ ơi, tuy con   thấy, nhưng khứu giác của con nhạy hơn  thường,  lẽ cũng  thể giúp chú c ả n h sá*  ạ.”
Thật bất ngờ, cơ thể   rõ ràng cứng đờ : “Nan Nan, con còn nhỏ,    thấy. Chuyện  lớn, con đừng xen .”
 cảm thấy   giọng    chút kỳ lạ.
“Nan Nan, ngoan nhé.” Bà ôm chặt lấy ,    ngừng run rẩy. Trong giọng  của bà,  thậm chí còn   một chút van nài.
[Mẹ cô bé    ?]
[Bạn  xem mắt bà  đều đỏ lên !]
[Cái dáng vẻ  chuyện, cứ như là vĩnh biệt , nhưng cô bé   thấy, sốt ruột quá  mất!]
 ôm lấy cổ . Miệng : “Vâng, Nan Nan ngoan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-hang-xom-bi-sat-hai-trong-dem/chapter-6.html.]
Mẹ  bế   phòng ngủ. Rồi  lâu    gì.
“Mẹ? Mẹ?” Chuyện gì ?
[Trời ơi,  cô bé phát hiện  !!]
Trạm Én Đêm
[ ,  cũng hiểu . Bà   dùng điện thoại xem camera giám sát phòng khách, cố ý phóng to phần gáy của tên c ả n h sá* giả.]
[Mờ quá,   rõ, bà    đang kiểm tra tên c ả n h sá* giả  vết sẹo ?]
[Có thể là tên c ả n h sá* giả tự tiện  nhà, điều  thực sự  hợp lý, khiến bà   chút nghi ngờ.]
[, nếu lúc đầu  cô bé chỉ nghi ngờ, thì bây giờ bà    bằng chứng xác thực .]
Mẹ  nhét điện thoại  tay : “Nan Nan, sống sót nhé!”
Vòng tay  trống rỗng. Cả   như  điện giật.
“Mẹ ơi, …”  gọi theo hướng bước chân đang rời : “Mẹ ơi, con cầu xin  đừng khóa cửa, con sẽ sợ! Hôm nay là sinh nhật 10 tuổi của con,  đừng  quên thắp nến nhé!”
Tiếng bước chân của   dừng  ở cửa.  lo lắng chờ đợi câu trả lời của bà, tim đập thình thịch như trống.
Rất lâu , bà cuối cùng cũng : “Được.”
18.
[Không đúng, ba ngày  vụ án là sinh nhật của cô bé mù mà! Sao cô bé   hôm nay là sinh nhật , bảo  đừng quên thắp nến nữa?]
[Không , nhưng cứ cảm thấy cô bé cố ý  .]
[Chế* tiệt, cô bé mù đang  gì !    cô bé thực sự  mà!]
[À,  tự nhiên màn hình đen ngòm ?]
[Không,   màn hình đen... là mất điện ...]
[Chính xác hơn là  nãy  cô bé giả vờ  bếp lấy nước,  ngắt cầu d.a.o điện!]
 gần như bật ,    hiểu ý  .  lập tức chui xuống gầm giường, run rẩy tay mò mẫm. Chiếc điện thoại     dùng vài năm ,  khi  mù,  thường dùng nó để chơi game, nên  quen thuộc.
 thử hai , cầu nguyện  đừng bấm nhầm nữa. Cuối cùng: “Alo, 110  ?”
 cố gắng kìm nén giọng : “Đây là 1101, tòa nhà  3, khu chung cư Cảnh Phúc, kẻ  mặc cảnh phục đến nhà cháu  giế* chúng cháu, mau đến cứu chúng cháu!”
“Cô bé, đừng lo lắng, tự bảo vệ , kéo dài thời gian, trong vòng mười phút chúng  nhất định sẽ đến!”
Rút kinh nghiệm từ  tái sinh ,  đặt điện thoại xuống, cố gắng tắt tiếng điện thoại.  nút tắt tiếng  dễ mò như nút   "110".
Bước   tỉ mỉ, nếu  cẩn thận, lỡ  cuộc gọi đến,  dễ hỏng việc.  dứt khoát tắt nguồn.
Xác nhận  thấy tiếng tắt máy, để tránh điện thoại  tìm thấy,  kẹp điện thoại  khe hở của tấm ván gỗ  gầm giường. Rồi cởi giày, bắt đầu từng chút một mò mẫm bò  ngoài.
Sự nhạy cảm cao độ với âm thanh và mùi hương, trong  gian kín ba  ,  trở thành lợi thế của .
Lúc , "Keng keng keng keng", bên ngoài truyền đến tiếng vật thể va chạm.
Tên c ả n h sá* giả hoảng loạn !