23.
“Xoẹt~”
Từ hướng phòng khách  xuất hiện âm thanh.   thấy tiếng  dậy loạng choạng.
“Thì  ở đó, chạy , xem mày chạy  !” Giọng   gần như gầm lên.
  thấy tiếng đế giày   trượt  sàn nhà. Rồi đột nhiên tăng tốc.
 căng thẳng cào cấu ngón tay. Mẹ    phát hiện ! Làm  bây giờ,   bây giờ!
 lúc  gần như sắp sụp đổ,    thấy một tiếng động lớn!
“Rầm!”
“Ối! Ối!”
[Mau bật đèn lên ,  sốt ruột chế* mất, chuyện gì  xảy  !]
[Hình như là tiếng trượt chân! Mà  chỉ một !]
Lúc ,  cuối cùng cũng  thấy tiếng còi c ả n h sá* từ ngoài cửa sổ. Rất nhanh, là tiếng cửa  phá tung.
Các loại âm thanh hỗn loạn, tiếng đánh đấm, tiếng đe dọa và tiếng bước chân hòa lẫn  . Không phân biệt  ai là ai?
Không   bao lâu,  khí trong lành cuối cùng cũng tràn  trong tủ.
Cánh tủ mở . Khoảnh khắc đó,  như  thấy tiếng nhạc thiên đường.
“Nan Nan, xuống đây,  đỡ con!”
Khoảnh khắc đó, nước mắt  tuôn trào như suối!
24.
[Đèn sáng ! Oa, cuối cùng thì!]
[Thì  là thế ,  cô bé thông minh thật!]
[ ! Cả phòng khách đều là dầu! Đ ồ T ể Đêm Khuya   thấy,  dậy  ngã, ngã    dậy. Vốn dĩ  đầy  vết thương,  ngã sấp mặt!]
[ thực sự   chế* mất, thảm hại quá! Ha ha ha ha ha! Đây vẫn còn là Đ ồ T ể Đêm Khuya khiến   khiếp sợ ?]
 nép  trong vòng tay . Ôm chặt lấy cổ bà  chịu buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-hang-xom-bi-sat-hai-trong-dem/chapter-8.html.]
Lúc , một giọng  vang lên từ phía  đầu .
Là ba .
Giọng ông đầy kinh ngạc: “Thục Hà, Nan Nan, chuyện gì  xảy  ?”
Mẹ  bực  : “Ôi nhà khoa học vĩ đại của  ơi, cuối cùng  cũng bận xong ! Anh   là chút nữa là  gặp  hai  con  nữa ?”
Đêm đó, kẻ   đưa .
Mẹ  cứ mãi ở phòng khách bận rộn dọn dẹp vệ sinh. Bà   chứng sợ bẩn. Rõ ràng cánh tay đang  thương, nhưng vẫn  nhịn   dọn dẹp.
 cảm thấy chỉ khi  thấy giọng  ,  mới  thể yên tâm. Vì   cứ  đợi  ghế sofa,   từ lúc nào,  ngủ  sâu,  sâu,  sâu.
Mãi đến sáng hôm ,    xong bữa sáng, mới bế  lên, giúp  rửa mặt.
Trạm Én Đêm
Ngày hôm đó,   gọi điện xin phép cô giáo cho  nghỉ học.
 ở nhà cả ngày. Cuộn  trong vòng tay ,   cũng  chịu buông tay.
Ba  và   liên tục gọi video qua máy tính, đầu dây bên  liên tục truyền đến giọng ba .
Mẹ  thì cứ luyên thuyên kể  chi tiết những chuyện  xảy  ngày hôm qua. Dáng vẻ vẫn còn sợ hãi.
  nhịn  xen : “Ba ơi, tháng  con sẽ phẫu thuật , bao giờ ba mới xin nghỉ về  ạ!”
Ba   , thí nghiệm của ông   thành , ngày mai ông sẽ về.
  nhai cơm trong miệng,   toe toét. Thật  quá, ngày mai ba  sẽ về .
Tâm trạng   cũng  lên, bà trách yêu: “Anh đó, đừng chỉ lo  việc,   già  kìa, giống như một ông lão nhỏ .”
“Anh để tóc dài từ bao giờ , về  khi về cắt  nhé, một  đàn ông to đùng, tóc còn dài hơn cả em!”
Giọng ba  đầy cưng chiều và bất lực: “Được  ! Chỉ lo nghiên cứu khoa học,  để ý hình tượng. Mai về, vợ giúp  cắt nhé!”
 khúc khích , ôm lấy cổ .
Mẹ ơi,    thấy ? Ba , ngày mai ba sẽ về !
Mọi chuyện, quả nhiên  sẽ  thôi.