Trên bàn ăn, Trì Hồng liên tục “Lâm Dược nhà chúng ”,  như thể là một   kế hiền từ ,  khi Lâm Phàm trở về cũng thu hồi vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh  nãy  hành lang .
Lâm Dược  quen với gia đình đạo đức giả của họ , nên cũng lười để ý đến, nhưng Tề Tư Nhược  thể chịu .
Cô  hề rảnh rỗi trong bữa ăn, tức giận bấm điện thoại liên tục, nhưng   ba kiệm lời của cô ngoại trừ câu trả lời lúc đầu ,  đó cũng   chuyện với cô nữa.
Hai nhà gặp  là để bàn chuyện lễ cưới, Lâm Kiện Uy   thật hoành tráng, dù  thì liên hôn với nhà họ Cận là một việc  vinh dự nên ông   mời hết tất cả  quen trong giới kinh doanh đến dự lễ cưới thật hoành tráng, kết quả ý của nhà họ Cận   nó đơn giản.
Tuy Cận Xương Bách  lớn tuổi, nhưng khí chất   vẫn như lúc ,  chuyện  hề tức giận  khoe khoang: “Thân phận của thằng ba  thích hợp để  quá phô trương, với  cơ thể của Tiểu Dược cũng  khỏe, cho nên  cần quá lo lắng về lễ cưới, gia đình chúng   tìm khách sạn , hãy thông báo cho bạn bè  , còn những thủ tục rườm rà đó nếu  thể bỏ qua  thì bỏ qua .”
Ông cụ  lên tiếng , tất nhiên  nhà họ Cận cũng   ý kiến, ước mơ của Lâm Kiện Uy lập tức trở nên vô nghĩa.
Lâm Kiện Uy    qua loa như thế, ông   thấy  trong bữa cơm  ông cụ  kiên nhẫn chăm sóc Lâm Dược, ông  liên tục nháy mắt với Lâm Dược,  cho Lâm Dược đề cập đến chuyện hôn lễ, nhưng Lâm Dược  như mù, từ đầu tới cuối coi như  thấy.
Lâm Kiện Uy vô cùng tức giận: “Lâm Dược, con  gì .”
Lâm Dược  sang : “Con cảm thấy ông nội sắp xếp như  khá .”
Lâm Kiện Uy: “......”
Lâm Dược thật sự cảm thấy khá , nếu như để  chọn,  cũng sẽ bỏ qua quá trình .
Cuối cùng Trì Hồng đề nghị Lâm Dược về nhà ở một ngày  lễ cưới,  rằng  ngày cưới Lâm Dược sẽ  từ nhà họ Lâm, để  nhà họ Cận tới cửa đón .
Lâm Dược cảm thấy  màu,  cũng   là con gái, chia nhà  đẻ với nhà chồng  gì.
 Lâm Kiện Uy và Trì Hồng vẫn kiên trì,  nhà họ Cận cũng  thể  cái gì nên chỉ đành đồng ý .
Ăn cơm xong,   ồ ạt  dậy chuẩn  rời , Lâm Phàm  đầu,    định mở cửa, thì bỗng nhiên cánh cửa nặng trịch   bên ngoài đẩy , cánh cửa gỗ nguyên khối  điêu khắc tỉ mỉ đập  mặt  ......
Tiếng động khá lớn,    nhà họ Cận hoảng sợ, nhưng vẫn  xong......
Đầu Lâm Phàm  đụng ngã về phía , cái ót đập thẳng  mũi Lâm Hi ở  lưng.
Lâm Hi lùi về  thì đụng  Trì Hồng, Trì Hồng “Ôi trời” một tiếng  lảo đảo về phía , giày cao gót mười centimet dẫm lên chân Lâm Kiện Uy, Lâm Kiện Uy bất chợt hét lên một tiếng......
Một nhà bốn  ngay ngắn ngã như quân cờ domino, còn phát  tiếng động.
Tề Tư Nhược “Phụt” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui trong bữa cơm cuối cùng cũng thấy mỉm .
Cận Ngật Miên đẩy cửa , phát hiện  đụng   đang định  xin , thì  thấy    mặt là   ăn h.i.ế.p Lâm Dược trong video  nãy Tề Tư Nhược gửi cho , lời xin  tới miệng   nuốt trở  cổ họng.
Lâm Dược thấy Cận Ngật Miên xuất hiện ngoài cửa, thì nhướng mi...... Làm  lắm  bạn.
Cận Ngật Miên  quanh ghế lô* một vòng mới tìm thấy Lâm Dược  bên cạnh bà cụ, thấy Lâm Dược   với vẻ mặt tán thưởng, đôi mắt sáng ngời, thì khóe miệng  nhếch lên,  thừa nhận rằng  lớn lên  , ngũ quan thanh tú, nhưng khi  lên    xa.
*Là loại ghế  trong phòng riêng của nhà hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ket-hon-ao-choang-dai-lao-lo-roi/chuong-9-1.html.]
Cận Ngật Miên bước đến: “Xin ,  đến trễ .”
Lâm Dược ôm lấy cánh tay   nũng: “Sao giờ  mới đến?”
Cận Ngật Miên liếc  cánh tay đang quấn của ,    mục đích gì, nhưng  vẫn phối hợp với Lâm Dược : “Lần   sẽ đến sớm hơn.”
Lâm Dược hừ lạnh trong lòng, còn   nữa chứ, ở   mà nhiều   .
Phùng Thải Bình  vụ va chạm  nãy dọa cho hoảng sơ,  thấy chuyện  của thằng ba nhà  , giơ tay đánh  một cái, “Lớn , mà mở cửa cũng   cẩn thận một tý.”
Bà cụ mới  đánh xong, Lâm Dược xoa lên chỗ Cận Ngật Miên  đánh, còn hỏi Cận Ngật Miên “Đau ”,   ngượng  Phùng Thải Bình đánh thêm cái thứ hai.
Cận Xương Bách  hành động nhỏ của hai  trong lòng  khỏi vui mừng, ông   bộ “  thương” nhà họ Lâm, thấp giọng : “Họ là  nhà của Tiểu Dược,  chào hỏi ?”
Cận Ngật Miên cũng  rừng liếc mắt  nhà họ Lâm: “Coi như là đánh trả  .”
Gia đình nhà họ Lâm: “......”
 là “đánh” trả  thật.
Cận Ngật Miên nắm tay Lâm Dược, Lâm Dược sửng sốt, ngẩng đầu lên  ,  khỏi nghĩ đến lời Lâm Phàm   nãy “Anh  chạm  mày một tí thôi cũng ngại xui xẻo”.
...... Xui xẻo ?
Không hiểu ,  ba Cận là   co  duỗi*, vì để đền ơn chuyện gì cũng  thể , nắm tay  là gì,  còn cam tâm tình nguyện ôm lưng  nữa kìa.
*Là phép ẩn dụ cho thấy con   thể chịu đựng những bất bình trong nghịch cảnh và  thể thể hiện tham vọng của  trong thời điểm thuận lợi.
Hai  nắm tay   tới cửa  cùng dừng , Lâm Dược  Lâm Phàm đang che mũi: “Cái mũi của   ?”
Cái mũi của Lâm Phàm  kiên cường,  đụng đến đỏ như  mà cũng  chảy m.á.u mũi, nhưng  Lâm Dược hỏi như thế,   cảm thấy  hộc máu.
Lâm Dược khiêu khích xong  thì  rời , nhưng thấy Cận Ngật Miên vẫn  yên đó,  chằm chằm Lâm Phàm  chớp mắt.
Lâm Dược  thầm trong lòng cái tên  xí   gì  chứ,  sợ bẩn mắt !
Lâm Dược kéo : “Anh đang  gì ?”
“Không  gì.” Cận Ngật Miên dời tầm mắt  Lâm Dược: “ chỉ cảm thấy gen của   chẳng   cả, cũng  đủ tư cách để trang trí nữa.”
Lâm Dược: “......”
Lâm Phàm: “......”
-