Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 138.
Cập nhật lúc: 2025-05-04 14:30:38
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù phong cách chuyện và cách việc của hai khác , nhưng thể phủ nhận rằng sự quan tâm của họ dành cho Khương Oản Oản là như .
Họ thậm chí tin tưởng Khương Oản Oản một cách tuyệt đối, chỉ cần thoáng qua khẳng định rằng tổn thương cô .
Khương Lưu Huỳnh khó thể thoát khỏi kiếp nạn , và lúc , bằng chứng duy nhất giá trị đang trong tay cô.
Liệu nên trực tiếp đưa mặt họ ?
Không, cô tự minh oan vô , nhưng những gì nhận vẫn chỉ là sự ngạo mạn cực độ của họ.
Họ chỉ tin những gì thấy Khương Oản Oản, chứ chẳng bao giờ tin cô.
Chạy ?
Trong lúc hoang mang, bên tai cô vang lên giọng nghẹn ngào của Khương Oản Oản:
“Là… là chị gái. Bỗng nhiên chị xông phòng em và g/i/ế/t em… Sau đó chị bóp cổ em.”
“Cái gì! Nó dám bóp cổ em ?”
Khương Thành Du kinh ngạc đến mất sắc, bước lên kéo Khương Oản Oản để kiểm tra.
Khương Oản Oản ôm chặt lấy Khương Tư Niên, chẳng buồn trả lời Khương Thành Du, tiếp tục lóc:
“Chị gái dù thì em trai cũng chị thuê g/i/ế/t , chỉ cần em chết, chị sẽ là em gái duy nhất của các thôi… Hu hu hu…”
Khương Thành Du hét lên thứ hai:
“Cái gì! G/i/ế/t ?”
Anh đưa tay định kéo Khương Oản Oản để hỏi cho rõ, nhưng Khương Tư Niên chỉ liếc một cái, ánh mắt đó khiến Khương Thành Du dừng ngay.
“Anh cả… Em trai của em chắc chắn , thật sự… lẽ em nên rời từ lâu , là em hại em trai… Tất cả đều là của em! Em sẽ ngay bây giờ!”
Tuy là rời , nhưng Khương Oản Oản vẫn quỳ sàn, tay ôm chặt lấy chân của Khương Tư Niên, trông vô cùng bất an.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cảnh càng cho suy nghĩ của Khương Lưu Huỳnh thêm chắc chắn.
Chạy thôi!
Nếu khi những lời vu khống của Khương Oản Oản, Khương Tư Niên thấy bóng dáng cô, chắc chắn sẽ kiểm tra camera giám sát.
Với sự chán ghét mà họ dành cho cô, họ nhất định sẽ tìm bằng chứng cô hại Khương Oản Oản.
Nhất định…
Họ sẽ thấy cảnh Khương Oản Oản tự bóp cổ trong hành lang!
“Không ngờ một ngày, thể dùng sự căm ghét của họ dành cho .
Thế thì cứ để họ tự điều tra …
Bằng chứng đưa tin, chẳng lẽ cái họ tự tìm cũng tin ?”
Khương Lưu Huỳnh lẩm bẩm, nhưng khi cúi đầu đoạn chat khôi phục điện thoại, cô kìm mà thở dài.
Cuối cùng, cô nỡ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để vạch trần Khương Oản Oản.
Cô chụp màn hình đoạn chat, gửi thẳng email của .
Làm xong tất cả, cô bước tới bên cửa sổ.
Cô mở cửa sổ .
… đây là tầng ba.
Màn hình phía ngoài, trái tim của Khương Tư Niên như nghẹn , trong đầu chỉ vang lên một câu hỏi:
Huỳnh Huỳnh định gì!?
“Anh… Lưu Huỳnh chắc chắn định… nhảy lầu chứ?”
Khi Khương Thành Du thấy cảnh tượng , kìm mà thốt lên, trái tim đập nhanh đến mức cảm thấy choáng váng, ngoài sự lo lắng còn một cảm giác đặc biệt… sự trống vắng, cô đơn.
Anh gần như thể phân biệt cảm giác của và cảm giác của Khương Lưu Huỳnh lúc .
Chỉ thấy trong màn hình quyết đoán đưa chân ngoài, nửa vượt qua cửa sổ, bức tường ngoài cửa sổ gì để bám, cách khác, điểm tựa, nếu cô xuống lầu rời , chỉ thể nhảy xuống.
Từng chút… từng chút một…
Khương Lưu Huỳnh lúc treo ngoài cửa sổ, chỉ hai tay nắm chặt lấy bệ cửa, khi ba bước chân gần đến phòng… cô đột nhiên buông tay một.
Khương Thành Du cuối cùng thể kiềm chế nổi, bật dậy, hét lên:
“Khương Lưu Huỳnh, em đang gì ?! Bọn vẫn gì mà! Sao em vội vàng như thế…”
Anh hết câu cảnh tượng đột ngột đổi mắt cho hoảng sợ, hét lên.
Khương Lưu Huỳnh buông tay, gió lạnh buốt, đêm tối u ám, hít thở cũng hút hết, chỉ còn cảm giác mất trọng lực khi kéo xuống bởi lực hấp dẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-138.html.]
“Đừng——”
Khương Tư Niên lúc nổi đầy gân xanh cổ, hét lên.
thể đổi gì, chỉ thể Khương Lưu Huỳnh nhảy từ tầng ba xuống, từ độ cao mười mấy mét…
“Không, , ! Huỳnh Huỳnh, đừng!”
Khương Tư Niên vội vàng kéo chăn định xuống giường, nhưng quên mất vết thương khâu ở bụng, động tác khiến đau đến mức quỵ xuống, theo bản năng ôm lấy vết thương, kết quả chỉ khiến băng gạc càng thêm thấm máu, phát những tiếng rên rỉ liên tục.
“Tại … tại …”
Lúc , ánh mắt của Khương Tư Niên đầy tuyệt vọng, hiểu, thể hiểu .
Tại , hề tổn thương Huỳnh Huỳnh, nhưng vẫn thể ngăn kết cục Huỳnh Huỳnh thương, tại , cô sẵn sàng nhảy từ lầu ba mà chịu sự thật, tại …
Không chỉ hiểu, mà nhiều cư dân mạng cũng hiểu hành động của Khương Lưu Huỳnh.
[Cô trong tay bao nhiêu bằng chứng, hơn nữa, camera hành lang chắc chắn thể cảnh Khương Oản Oản tự đánh , tại cô nhảy lầu?]
[Đừng quá vô lý, Khương Tư Niên và Khương Thành Du còn gì mà cô tự sợ hãi bỏ trốn, thật là nhát gan.]
[Liệu khả năng nào, đối với Khương Lưu Huỳnh, nỗi đau khi nhảy lầu còn nhẹ nhàng hơn việc nhà họ Khương tổn thương?]
[Hãy thử suy đoán, nếu Khương Lưu Huỳnh đưa những tấm ảnh chụp màn hình cho họ xem, thì đến 99% họ sẽ cho rằng đó là giả mạo, nhưng nếu Khương Lưu Huỳnh bỏ trốn, với đức hạnh của nhà họ Khương, thể sẽ báo cảnh sát, sẽ là điều hiển nhiên khi họ tìm chứng cứ và xem camera, ôi chao, sự thật sẽ lộ , hơn nữa Khương Lưu Huỳnh gửi những tấm ảnh đó email của ?]
Liệu như ...
Họ gây nỗi đau cho Khương Lưu Huỳnh, hóa còn tồi tệ hơn cả việc nhảy lầu, mười mấy mét xuống đất.
Khương Tư Niên bất động sàn, cúi đầu, mái tóc rối bù, mắt đỏ ngầu đầy tia máu, giống như một đứa trẻ lang thang bỏ rơi.
“Tại… tại Lưu Huỳnh động đậy? Cô ?!”
Khi cảm giác tách rời, Khương Thành Du cuối cùng cũng tỉnh khỏi nỗi đau khủng khiếp, nhưng khi mở mắt , chỉ thấy một màu đen tối.
Chương trình phát sóng ở đây dừng ?
Hay là Lưu Huỳnh…
Suy nghĩ đến khả năng đó, cơ thể đột nhiên run lên, nhưng chỉ vài giây trở nên bình tĩnh, ánh mắt đầy quyết tâm lẩm bẩm:
“Không , em chắc chắn chết, chỉ là tầng ba thôi, chỉ tầng ba thôi, thể c.h.ế.t .”
ngay lúc , Khương Tư Niên đầu, môi nhếch lên:
“Không c.h.ế.t , nhưng em thể gãy chân, gãy tay, đầu chảy đầy máu, cuối cùng thể mất quá nhiều máu…”
“Còn chúng … chẳng phát hiện gì, còn vì lời của Khương Oản Oản mà bỏ qua.”
Khương Tư Niên chợt nhớ chuyện, trong khi chương trình phát sóng tiếp tục với hình ảnh ba đang ngạc nhiên căn phòng trống rỗng.
“Không thể nào! Chị ở đây mà!” Khương Oản Oản là sốc nhất, cô chạy ngoài còn luôn , từ đầu đến cuối căn phòng chẳng ai ngoài cả!
Khương Tư Niên nhíu chặt mày, bước đến cạnh hành lang, vẫy tay gọi một giúp việc qua lầu, đáp án nhận đương nhiên là thấy gì, nhưng ngoài ,
“… năm phút thấy đại tiểu thư tức giận, mặt mũi nhăn nhúm xông phòng nhị tiểu thư, đó thấy tiếng của nhị tiểu thư…”
“Khốn nạn, Khương Lưu Huỳnh! thể để nó ở trong nhà, nếu Oản Oản sớm muộn gì cũng nó hại chết!”
Khương Thành Du tức giận, dùng chân đá mạnh tường.
Khương Oản Oản cũng đúng lúc òa , nức nở :
“Anh hai, đừng chị như , chị chỉ bóp cổ em một chút thôi mà…”
Khương Tư Niên thất vọng lắc đầu:
“Không chỉ đơn giản là bóp cổ em, lấy camera , …”
Nói đến đây, dừng vài giây, sắc mặt trở nên buồn bã, như thể mất niềm tin Khương Lưu Huỳnh, :
“Chúng báo cảnh sát , để cảnh sát bắt nó về mà giáo huấn một trận, nếu khi trở về vẫn chịu đổi, chúng sẽ gửi nó trường đặc biệt.”
Khi Khương Tư Niên định phòng việc để lấy camera, Khương Oản Oản vội vàng ngăn :
“Chờ một chút! ! Còn em trai nữa! Anh hai, chúng tìm em trai nhanh lên! Mấy giờ mà em vẫn về, lẽ thật sự gặp chuyện ?!”
“Còn nữa, chị dù thế nào vẫn là chị gái, là em gái ruột của các mà! Làm thể báo cảnh sát ? Em tin là chị sẽ nhận lầm vài ngày rời nhà, hơn nữa đây là nhà của chị , chắc chắn chị sẽ .”
Cô khổ, xong liền kéo tay Khương Tư Niên và Khương Thành Du, cứng rắn lôi họ xuống , khi xuống cầu thang, cô còn cố tình một cái về phía cửa sổ mở, cái càng cho những trong phòng trực tiếp xác nhận rằng Khương Oản Oản đoán rằng Khương Lưu Huỳnh nhảy lầu.
[Ôi trời, cô kéo họ như , thì lầu, Huỳnh Huỳnh của chúng sẽ thế nào?]
[ nhổ , bộ tịch cho ai xem , còn ‘ lẽ thật sự gặp chuyện ’, nếu vì cô thì Khương Diễm thể gặp chuyện may ư?]
[Cả chuyện Khương Lưu Huỳnh liều cuộc chỉ để Khương Tư Niên kiểm tra camera, kết quả một giúp việc và một câu của Khương Oản Oản khuyên can.]
[Phiền chết, Khương Lưu Huỳnh, cô thể đừng trở về , thật sự thấy bộ mặt đắc ý của Khương Oản Oản nữa.]