Đường Trà l.i.ế.m liếm cái chân mèo béo múp đáng yêu của , đây là phản ứng bản năng của loài mèo. Kết quả l.i.ế.m xong, cô đột nhiên cứng đờ cả .
Cô cái chân béo của , liếc nam chính cao lớn như khổng lồ mặt, c.h.ế.t trân tại chỗ.
Thôi xong , móng vuốt của cô mới giẫm lên vết thương đang chảy m.á.u của nam chính, l.i.ế.m một cái thế chẳng là nếm cả m.á.u của ?
Máu nam chính đúng là quý thật đấy, nhưng mà... cô ghét a!!!
Dạ Thích cứ thế từ cao xuống con mèo ngu ngốc . Giây tiếp theo, con mèo ngu ngốc nhảy phắt lên chân . Đuôi nhân ngư biến thành hai chân nên giày, nhưng chuyện đối với cũng chẳng to tát gì, da thịt nhân ngư đao thương bất nhập, giày cũng chẳng cả.
Chỉ là...
Con mèo ngốc coi chân là giẻ lau nhà ? Vừa cọ chà xát thế !
Ánh mắt Dạ Thích dần trở nên u ám. Đường Trà vẫy vẫy cái đuôi xù lông, đó nhảy xuống khỏi chân .
Tiểu Ngọt Trà dùng xong liền vứt, còn trưng vẻ mặt ngạo mạn sai chuẩn đồ ăn cho , năng hùng hồn như lẽ đương nhiên.
"Người hầu, đói , chuẩn đồ ăn cho ." Nói đến đây, cô nhe hàm răng nhỏ sắc nhọn , mỉm : "Không chuẩn đồ ăn thì sẽ ăn thịt ngươi đấy, sashimi cá sống, nghĩ chắc là ngon lắm."
Dạ Thích chỉ lạnh lùng liếc cô một cái. Nhân ngư tuy xinh diễm lệ nhưng tính tình giống hệt nhiệt độ cơ thể của họ, cực kỳ lạnh lẽo, còn mang theo tâm lý tàn bạo nồng đậm.
Ví dụ như lúc , nghĩ vô cách để hành hạ cô.
Tiểu Tiên Thú quý hiếm, thì tiên rút máu, lột da, rút gân, cuối cùng nghiền nát từng khúc xương của cô thành bột phấn...
Tính cách khát m.á.u khiến trở nên hưng phấn, đôi đồng t.ử màu vàng kim dựng lên, nguy hiểm và bí ẩn.
Đường Trà cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô rùng nổi da gà, ít nhiều cũng đoán đối phương đang nghĩ cách g.i.ế.c thế nào, nhưng cô sợ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-181-duong-tra-ten-nguoi-hau-nay-muon-tao-phan-roi.html.]
Không, cô sợ, còn thấy khá phấn khích là đằng khác.
Trong mắt 188, đây là cuộc quyết đấu giữa bệnh kiều (yandere) và biến thái, là kẻ ác!
Khá lắm, nó thể chuẩn hạt dưa, coca, còn cả dưa hấu nữa .
"Được thôi, đưa ngươi tìm đồ ăn."
Dạ Thích tóm lấy gáy con mèo mướp nhỏ, động tác như cầm một miếng giẻ lau, cứ thế xách cô , vẻ mặt vô cùng ghét bỏ. Tuy nhiên Đường Trà cũng chẳng giận, bởi vì cô cũng tiếp xúc cơ thể quá nhiều với , chủ yếu là mấy nam chính đó dọa cô sợ đến mức bóng ma tâm lý .
Cứ như thế là nhất, giữ cách an , Đại Ngọt Trà cô mới yên tâm.
Dạ Thích xách cô bờ biển. Là nhân ngư, món ăn yêu thích nhất đương nhiên là cá, mà mèo cũng thích ăn cá, cho nên Đường Trà khá vui vẻ.
"Không tồi, bắt cá giỏi lắm, thăng chức cho ngươi, gọi là hầu nữa."
Dạ Thích chẳng thèm ngước mắt lên, nhảy ùm xuống biển. Chờ bắt cá lên bờ, thấy con mèo mướp nào đó trầm trồ khen ngợi con cá to bắt , to mồm tuyên bố: "Ta tuyên bố, từ nay về ngươi chính là quản gia của !"
Cô đấy, khen ngợi hề trùng lặp. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Dạ Thích... cuối cùng cũng nứt một khe hở.
"Ngươi ..."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đường Trà hất cái cằm nhỏ kiêu ngạo lên, đuôi dựng , chuẩn đón nhận lời khen ngợi của hầu. Giây tiếp theo, đối phương vẻ mặt ghét bỏ : "Nhiều thật đấy."
Đường Trà: "???"
Meo meo meo?
"Ngươi ai nhiều hả!"