Không cá nào sợ một con mèo, duy chỉ tiểu nhân ngư mắt . Cô chỉ sợ mèo - vốn coi là một trong những loài hung tàn nhất thế giới , mà thấy cái gì cũng sợ. Điều liên quan đến cảnh sống của cô . Từ khi còn nhỏ, cô sinh vật khác bắt cóc. Hai mươi năm qua, hầu như cô đều sống trong căn phòng nhỏ chật hẹp và tăm tối. Kẻ bắt cóc lắp cho cô một cái bồn tắm trong phòng, tuy xả đầy nước nhưng phần lớn thời gian nước biển đều bẩn thỉu và hôi hám.
Sống trong cảnh như mà cô vẫn nảy sinh ý định hủy diệt thế giới, ngược còn một lòng hướng thiện. Trong khi đó, nam chính cá thì trong đầu lúc nào cũng chỉ hủy diệt và hủy diệt thế giới.
Đường Trà tặc lưỡi một cái.
Cùng là nhân vật chính mà khác biệt lớn thật.
"Con trai , hỏi chút, nữ chính một lòng hướng thiện còn dẫn dắt nam chính buông bỏ đồ đao, quá trình đó gian khổ ?"
Hệ thống 188 trầm mặc hồi lâu thở dài một thật dài: "Chị xem?"
Đâu chỉ gian khổ, quả thực giống như Đường Tăng lấy kinh, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.
Trong tiếng thở dài thườn thượt , Đường Trà sự gian nan vô cùng.
"Người hành tinh Mèo dạo ăn chay , em đừng sợ." Dứt lời, cô gian nan đá văng cửa lớn, mắt thấy sắp đặt cá xuống ghế sô pha thì đúng lúc , Dạ Thích - kẻ vẫn luôn theo cô - giở trò.
Đường Trà đang ôm cá, nhất thời chú ý chân, và quan trọng nhất là cô cũng ngờ đường đường là nam chính mà chơi chiêu bẩn!
Dạ Thích mặt vô cảm thò chân ngáng. Chỉ một cú trực tiếp Đường Trà lảo đảo mạnh, đến nỗi giữ nữ chính trong tay.
Nữ chính cá cô lỡ tay vứt ngoài theo một đường vòng cung dài. Lẽ cô rơi nam chính, ai ngờ thời khắc mấu chốt, Dạ Thích ... tránh .
Nàng tiên cá đáng thương cuối cùng ngã soài xuống đất, là đau điếng .
Đường Trà: "???"
Đồ thiểu năng, đến nữ chính của cũng ngã, thảo nào ế chỏng gọng là đáng đời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-194-da-thich-cam-thay-bi-bo-roi.html.]
"Anh đỡ một chút ?"
Cô tức hộc máu, Dạ Thích lạnh lùng đáp: "Là cô mua nó."
Ngụ ý là: Người của cô, cô giữ cẩn thận ngã thì trách ai.
Đường Trà xắn tay áo lên, bộ dạng lao đ.á.n.h : " cho , hôm nay bổn cô nương đang vui, đừng rảnh rỗi sinh nông nổi gây sự!"
Dạ Thích: "Đâu dám gây sự với cô, và cô gì quan hệ gì."
Đường Trà càng tức, quan hệ gì mà chơi , nếu chút quan hệ thì định g.i.ế.c diệt khẩu luôn !
"Nào, chúng đ.á.n.h một trận!"
Tiểu nhân ngư tuy ngã xuống đất đau nhưng cô cảm giác gì mấy. Trước ở trong phòng tối, cô quen đ.á.n.h đập, cảnh khắc nghiệt đến mức chỉ cần hít thở cũng cô thấy vui .
Cô gặp thế giới bên ngoài, cũng hít thở khí bên ngoài.
Cô cảm nhận thiện ý của Đường Trà, cho nên càng Đường Trà vì mà đ.á.n.h với khác.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Mèo... Mèo đại nhân, đừng đánh, em thấy đau ."
Đường Trà tin, tiếng ngã nặng như thế, cô thôi cũng thấy đau: "Không , em cứ ghế sô pha đợi, chờ chị đ.á.n.h xong với , chúng sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái ."
Hai chữ "rời " trong miệng cô thực chỉ là sang phòng bên cạnh thuê một phòng khác, chứ hẳn, rốt cuộc nhiệm vụ còn xong. lọt tai Dạ Thích, hiểu là cô niềm vui mới nên trực tiếp cần nữa.
"Cô vì nó mà ?"