Đường Trà suốt ngày ru rú trong phòng bệnh, tiếp xúc cực kỳ hạn chế. Theo cô thấy, những lời tính là ác độc, nhưng cũng quá đáng, bởi vì từ đó thể thấy rõ ràng cô đang lợi dụng tiểu nhân ngư.
Nếu là khác, ai dám chuyện kiểu đó thì cô ném thẳng Tinh thể sinh mệnh mặt, đó đường ai nấy , ai nợ ai.
cô đ.á.n.h giá thấp sự thiện lương của tiểu nhân ngư. Cô đến mức mà cô bé chẳng những giận, còn chớp đôi mắt to tròn, tỏ vẻ chuyện chẳng gì to tát.
"Mèo đại nhân cứu . Tuy rõ lắm 2 tỷ rốt cuộc lớn đến mức nào, nhưng nước mắt của ..." Nghĩ đến , những kẻ đó vì nước mắt của cô mà ngày nào cũng đ.á.n.h đập, mắng chửi, ép cô . Đến cuối cùng, khi còn nước mắt nữa, bọn chúng còn định lấy m.á.u của cô. Cũng may là đó bọn chúng phá sản, cần gấp một khoản vốn xoay vòng nên mới bán cô . So với những năm tháng tồi tệ , Đường Trà là một hiếm hoi đối xử t.ử tế với cô.
"Xin , thật vô dụng, đến nước mắt cũng chảy ."
Tiểu nhân ngư đến cuối cùng càng cuống quýt giúp đỡ, thậm chí nảy ý định tự tổn thương .
Đường Trà hoảng hồn khi thấy cô bé nhe hàm răng cá sắc nhọn , định c.ắ.n nát cổ tay . Sau khi ngăn , cô bé vẫn còn nghĩ đến chuyện tự nhổ vảy. Vảy cá tái sinh , nhổ là mất luôn đấy.
"Không , em định cái gì ?"
Tiểu nhân ngư đáp: "Trước khi bọn họ đánh, sẽ . Vảy của cũng họ cạy mất mấy cái, mỗi cạy vảy, cũng sẽ ."
Đường Trà mà tắt thở. Đến cô là nữ phụ độc ác mà còn xắn tay áo băm vằm mấy cái thứ rác rưởi trăm mảnh!
"Nghe , ai xứng đáng để em tự tổn thương chính cả, bất kể là ai." Đường Trà giữ chặt lấy bàn tay đang định cạy vảy của cô bé, hít sâu một : "Em là một cá thể độc lập. Giúp đỡ khác cũng , nhưng tiền đề là hại bản , nếu thì đối với em đó chính là gánh nặng. Em hiểu gánh nặng là gì ?"
Tiểu nhân ngư ngơ ngác lắc đầu.
Đường Trà thở dài, đột nhiên cô hiểu tại cô bé thể ở bên cạnh Dạ Thích. Với cái tính cách , cô bé quá giỏi nhẫn nhịn. Nam chính bệnh điên, nhưng cô bé thể bao dung cái điên của , thảo nào là cặp đôi nam nữ chính do trời định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-201-me-dang-day-con-cach-lam-nguoi-day.html.]
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Thôi bỏ , em cũng cần hiểu quá rõ , trải đời nhiều sẽ tự hiểu. Bây giờ chỉ cần nhớ kỹ một chuyện: Không ai xứng đáng để em tự đau , ?"
Tiểu nhân ngư hiểu lơ mơ, : " mà, chị thì khác."
Đường Trà câu mà suýt phun máu: "Giống cả thôi." Cô khó khăn tiếp: "Mọi , , sinh vật đều giống ." Nói đến đây, cô còn chỉ tay về phía Dạ Thích đang im lặng nãy giờ: "Bao gồm cả nữa."
Tiểu nhân ngư nhíu mày, dường như gì đó.
Lúc , Dạ Thích đột nhiên lạnh lùng mở miệng: "Mẹ con đang dạy con cách đấy."
Mắt tiểu nhân ngư lập tức sáng rực lên: "Mẹ ơi!"
Đường Trà ôm ngực, trực tiếp thổ huyết.
Cô cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ c.h.ế.t vì hai con cá mất. Cái gọi là gì đây? Hóa cô rát cả họng nãy giờ là lời thừa thãi ? Sao tự nhiên vòng về cái xưng hô "" thế!
" năm nay..." Cô lẩm nhẩm tính toán, cuối cùng phát hiện thời gian trôi qua chút hỗn loạn, cũng chẳng nhớ rõ rốt cuộc là bao lâu, đành lấp lửng: "Còn qua sinh nhật 30 tuổi ."
Ở thời đại tinh tế, hầu như chẳng ai chọn ở tuổi 30 cả.
Tiểu nhân ngư cô, nhỏ giọng thốt lên: "Oa, trẻ quá , thảo nào xinh như ."
Đường Trà... Đường Trà cạn lời luôn.