Dạ Thích và tiểu nhân ngư đang g.i.ế.c chóc hăng say thì đột nhiên nhận điện thoại, hai .
Dạ Thích hiệu cho cô bé, đó bắt máy. Lúc , tiểu nhân ngư đang bịt miệng đối phương, một tay nghịch d.a.o găm, với vẻ mặt ngây thơ vô hại: "Suỵt, ba đang điện thoại của , ngươi im lặng chút , nếu sẽ xẻo từng miếng thịt của ngươi đấy."
Đối phương lộ vẻ mặt kinh hoàng như gặp ác quỷ: "Ưm! Cứu ưm!"
Tiểu nhân ngư vui, bảo đừng chuyện mà, cứ như vịt sấm thế nhỉ!
"Haizz, vốn định đ.á.n.h nhanh thắng nhanh, ngươi thế khó xử lắm đấy." Cô bé mài d.a.o soàn soạt.
Lúc , Dạ Thích vặn cúp điện thoại, đầu ném cho cô bé một câu:
"Mẹ ngươi gọi về nhà ăn cơm tối."
Lời thốt cứ như thể câu thần chú đáng sợ nào đó. Tiểu nhân ngư lỡ tay, con d.a.o cứa một đường lên cổ đối phương.
"Ôi chao, tiêu , lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t mất ."
Dạ Thích chẳng thèm bố thí cho cái xác một ánh mắt, lạnh lùng : "Về nhà."
Tiểu nhân ngư quyến luyến rời, bước những bước chân nặng trĩu như cõi c.h.ế.t: "Đại nhân, thể ăn đồ nấu ?"
Dạ Thích như chuyện . Hắn còn ăn, cô bé đòi ăn ư?
"Trừ phi ngươi nhận nữa."
Tiểu nhân ngư òa lên, là kiểu nước mắt, chỉ tiếng "oa oa", nhưng là tiếng từ tận đáy lòng: " mà... nhưng mà..."
Cô bé mấy thứ Đường Trà nấu đến ch.ó ngửi thấy còn lắc đầu. nghĩ , ch.ó còn lắc đầu, bọn họ là cái gì? Bọn họ chẳng những ăn mà còn khen lấy khen để, hy vọng cô tiến bộ. Kết quả tiến bộ chẳng thấy, tiểu nhân ngư chỉ thấy sự tuyệt vọng của chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-210-me-goi-ve-nha-an-com.html.]
Cứ ăn tiếp thế , cô bé sẽ nảy sinh tâm lý kháng cự với đồ ăn mất.
"Đại nhân, là... ăn lót cái gì khác ."
Lời , bước chân Dạ Thích khựng .
Hai con cá hai lời, lập tức rời khỏi tòa nhà cao tầng. họ vội vã chạy về nhà ngay mà ghé một quán vỉa hè gọi một đống đồ ăn.
Tiểu nhân ngư nhét thức ăn miệng suýt ròng: "Hu hu hu, đại nhân ơi, ngon quá mất, đang ăn mỹ vị nhân gian ."
Ông chú bán hàng rong chỉ bán cơm rang trứng, loại bình dân nhất thôi. Đột nhiên khách hàng khen ngợi như , ông những thấy vui mà ngược còn lộ ánh mắt đồng cảm.
Trời ơi, cô bé trông đáng yêu thế mà bỏ đói .
Trong mắt chủ quán, cô bé chắc chắn sống khổ cực, nếu "quỳ gối" một bát cơm rang trứng thế .
"Cháu ơi, đủ ? Không đủ chú thêm cho một ít nữa nhé?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tiểu nhân ngư dám ăn quá no, chỉ thể nồi đồ ăn ngon lành của ông chú qua làn nước mắt (ảo), lắc đầu: "Dạ ạ, cháu cháu ăn bên ngoài sẽ vui ạ."
Theo tiểu nhân ngư nghĩ, ăn no quá về ăn nổi đồ Đường Trà nấu thì Đường Trà sẽ buồn, dù cũng là cô vất vả nấu nướng. lọt tai chủ quán thì là một câu chuyện khác.
"Sao vui, cái là chú tặng cháu ăn miễn phí mà."
Dạ Thích ít , ăn nhanh hơn tiểu nhân ngư nhiều. Thoáng cái bát cơm rang trứng thấy đáy. Hắn kiên nhẫn, chút kiên nhẫn ít ỏi còn sót đều dành hết cho Đường Trà , cho nên ăn xong là dậy ngay.
"Có ?"
Tiểu nhân ngư thì nào còn dám tán gẫu với chủ quán nữa, vội vàng lùa mấy miếng cơm dậy một cách đầy lo lắng.