Trong thời gian ngắn ngủi, tiểu nhân ngư kể hết thông tin cho Dạ Thích. Cô bé ngốc, đương nhiên sẽ tự khai thông tin của Đường Trà.
Dạ Thích lập tức nheo mắt. Hắn vốn tò mò về quá khứ của mèo con, giờ thì , quá khứ tự tìm tới cửa.
Phong Dã thu vẻ kích động mặt, như để chứng minh là , còn lộ biểu cảm hiền lành.
"Xin chào, tên là Phong Dã."
Dạ Thích lạnh lùng quét mắt . Người như thể hiền lành, chỉ khi lợi ích thì mới , và ngược , đối phương cũng thế.
Mèo con đến bên cạnh , đó chính là mèo của . Người ngoài... cho dù tìm tới cửa thì tính là cái thá gì.
Dạ Thích gật đầu. Tên thật của cá sẽ tiết lộ, khác điểm nhưng tiểu nhân ngư .
"Vị Phong Dã , tên của tộc cá chúng thể để ngoài ." Cô bé chớp mắt, cố ý lộ vẻ tò mò. Dạ Thích trông quá lạnh lùng, là sẽ chịu hỏi thăm, cô bé thể ngốc như . Cô bé dò hỏi xem bọn họ tìm gì, nếu là trả thù thì tối nay tiễn bọn họ lên đường luôn!
"Có điều, các ông đang tìm ?"
Hồng Liên lập tức gật đầu. Người đàn ông tiểu nhân ngư gọi là ba rõ ràng dễ chọc, nhưng tiểu nhân ngư thì khác, lên đôi mắt cong cong, giống một thiếu nữ đáng yêu và rành thế sự, qua là một cô nương .
" là đang tìm , một vô cùng quan trọng đối với chúng ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tiểu nhân ngư hỏi: "Quan trọng đến mức nào?"
Nói đến đây, Hồng Liên đột nhiên trầm mặc. Hồi lâu , cô mới khàn giọng : "Cô vì cứu chúng mà một đối đầu với Trùng tộc, đó, cô mất tích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-213-tieu-nhan-ngu-chung-quy-la-toi-ganh-vac-tat-ca.html.]
Hồng Liên là cô c.h.ế.t, bởi vì trong lòng bọn họ, Đường Trà thể nào c.h.ế.t .
Trùng tộc là chủng tộc tai tiếng lẫy lừng, trong vũ trụ ai , cho dù là tiểu nhân ngư cũng từng qua.
Cô bé gần như thể khẳng định, chính là bọn họ tìm. Rốt cuộc cái chuyện một đ.á.n.h với Trùng tộc nọ, đúng là chuyện thể .
"Oa, cô lợi hại thật! Thế mà một đ.á.n.h bại cả Trùng tộc!"
Mẹ của , đương nhiên tâng bốc lên tận mây xanh .
Tiểu nhân ngư kéo Hồng Liên bắt đầu tán gẫu, trong lúc đó còn cố tình dối thông tin. Ví dụ như bánh nướng là mua ven đường, là do ba phạt cô bé chịu ăn cơm đàng hoàng nên mới mua cái thứ đó về.
" lớn thế mà chịu ăn cơm còn ba mắng đấy."
Cô bé ủ rũ cụp đuôi. Hồng Liên nhớ tới cha , đừng mười mấy tuổi, cho dù cô trăm tuổi thì cha cô vẫn quan tâm cô như một đứa trẻ.
"Cha đều như thế cả, họ chỉ mong cho chúng thôi."
Hồng Liên giống như một chị gái tâm lý đang an ủi tiểu nhân ngư. giây tiếp theo, tiểu nhân ngư bên cạnh liền chạy vụt .
"Oh, yêu của con, xuống đây, là nhớ con ?" Tiểu nhân ngư đổi hẳn vẻ rụt rè đó, giờ hoạt bát quá mức. Cô bé nhảy tót lên Đường Trà, lưng về phía , mặt quỷ với Đường Trà: "Mẹ ơi, con nhất định sẽ ăn cơm đàng hoàng, nếu cứ ném con chỗ ông chú bán bánh nướng, bắt con ngày nào cũng ăn bánh của ông ."
Đường Trà thông minh nhường nào, thấy Phong Dã là đoán hàm ý trong lời của tiểu nhân ngư.
Cô nén trái tim đang đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh, hít sâu, đồng thời gào thét mắng hệ thống trong đầu: "Phong Dã tìm tới cửa mà ngươi một chút nhắc nhở nào! Cái đồ rác rưởi ! Ngươi yếu kém quá đấy!"