Tuy là hệ thống nhưng cũng thể để chê là yếu kém . Nó chỉ là nhất thời truy tìm tung tích của Phong Dã, rốt cuộc xong nhiệm vụ thì cũng giống như chia tay yêu cũ, cần gì để ý đối phương gì nữa.
" ! Sao điên như chứ, cứ ngây thơ nghĩ rằng đến đây là để tìm cá chữa bệnh cho Hồng Liên thôi. Từ từ..." 188 cảm thấy chuyện , "Chẳng cô c.h.ế.t ? Hắn chẳng thấy cô nổ tung như pháo hoa ?"
Sắc mặt Đường Trà khó coi, cuối cùng giáng cho nó một cú chí mạng: "Tra luôn Andrew cho !"
Phong Dã đến thì Andrew còn xa nữa ? Andrew đến thì Phó Trạm thể bỏ lỡ.
188 tra một cái, giọng cũng run rẩy: "Xong , toang , cũng ở hành tinh , còn... còn cả Phó Trạm nữa."
Đường Trà ôm tiểu nhân ngư trong lòng, hít sâu một , giả vờ mệt mỏi, cuối cùng buồn bã : "Nhiệm vụ ... xem đ.á.n.h nhanh thắng nhanh thôi."
Cơ thể Tiên thú khả năng tự chữa lành siêu việt, chỉ cần cô thì thể chữa khỏi cho Dạ Thích bất cứ lúc nào. mặt khác, chữa nhanh như thì cô tự thương.
Đường Trà sợ đau, cô vốn định từ từ mà , vội, dù các chủng tộc lớn trong vũ trụ đều tuổi thọ dài. Giờ thì , vội cái con khỉ, thêm mấy tên nam chính yêu cũ nữa kéo đến thì cái vỏ bọc rớt sạch sành sanh.
Phong Dã ý truy hỏi, nhưng Dạ Thích . Đường Trà cũng chỉ chạm mặt bọn họ một cái, thêm lời thừa thãi nào, đó "cả gia đình" lấy cớ trời tối, con cần ngủ để cáo từ lên lầu.
Bọn họ , Hồng Liên liền nhịn hỏi.
"Phong Dã, tại để họ ?"
Chỉ còn thiếu chút nữa thôi, lỡ như tìm tin tức của "con ma đói" thì .
Phong Dã u ám chằm chằm bóng lưng họ, gia đình họ hòa thuận vui vẻ, giọng lạnh xuống: "Không vội."
Hồng Liên khó hiểu: "Tại ?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Phong Dã: "Bọn họ sẽ ."
Đã như thì cần gì lãng phí thời gian.
"Tìm theo dõi bọn họ cho !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-214-oi-thoi-xong-tat-ca-deu-muon-toi.html.]
Tiểu nhân ngư một tay nắm tay Dạ Thích, một tay nắm tay Đường Trà, nhảy nhót suốt dọc đường, mặt ngập tràn hạnh phúc, giống như một đứa trẻ vô cùng vui sướng. Thế nhưng bước thang máy, cô bé và Dạ Thích như bàn , đồng loạt hất tay đối phương với vẻ ghét bỏ.
Giây tiếp theo, bàn tay còn của Đường Trà cũng nắm chặt.
Cô liếc mắt , thấy sắc mặt Dạ Thích trầm xuống, vẻ mặt : "Về phòng sẽ tính sổ với cô!"
Đường Trà khẩy, tính sổ cái gì, cô với bao giờ?
Trời xui đất khiến thế nào, lúc tiểu nhân ngư còn châm ngòi thổi gió, tò mò truy vấn: "Mẹ ơi, là ai thế ạ? Hai sẽ thực sự quen chứ?"
Đường Trà nhướng mày: "Mẹ ngay mặt , con xem vẻ gì là quen ?"
Tiểu nhân ngư ngẫm nghĩ, đúng thật nhỉ.
Cô bé chỉ mải che giấu việc Đường Trà chính là bánh nướng, quên mất sờ sờ mặt đối phương. Nếu thực sự quen thì còn để ý gì đến cái bánh nướng nữa.
A, đúng , bánh nướng của cô bé!
"Mẹ ơi, bọn họ cướp bánh nướng của con ."
Đường Trà phì , nhịn . Đến cái món t.h.ả.m họa đó mà cô còn ăn nổi, cũng khó cho tiểu nhân ngư .
"Cướp thì cướp , ..."
Khi cô đến " ", mặt tiểu nhân ngư xụ xuống thấy rõ: "Còn ạ?"
Đường Trà: "Lần sẽ bảo hầu ngon mang lên, bánh nướng dinh dưỡng gì."
Nếu định dùng cách tự thương để trị liệu cho Dạ Thích, thì tiện thể chữa luôn cho tiểu nhân ngư một chút. Như cô cũng cần xuống bếp mỗi ngày nữa.
Tiểu nhân ngư dễ lừa nhưng nghĩa là Dạ Thích dễ lừa. Khi bọn họ trở về phòng, chỉ trong nháy mắt, tiểu nhân ngư ném phòng khách.
Dạ Thích mặt mày âm trầm, khi Đường Trà, như hận thể x.é to.ạc lớp ngụy trang của cô: "Là cô đúng ?"