Bị phát hiện bất ngờ kịp trở tay, tên Dạ Thích thật đạo lý, thế mà dùng kỹ năng "tiếng cá".
Đường Trà cố gắng nở nụ , đồng thời điên cuồng tìm kiếm phương án giải quyết trong đầu. Lúc , 188 đột nhiên lên tiếng: "Bé Ngọt của ơi, chạy ? tìm lộ trình cho cô , là chúng chạy ngay bây giờ ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cơn thịnh nộ của cá, thường căn bản chịu nổi. Không, cho dù thường thì cũng đỡ nổi .
Đường Trà bất ngờ : "Tại chạy trốn chứ?"
188 trợn tròn mắt: "Bây giờ chạy, cô định chờ hỏa táng ?"
Ai ngờ, Đường Trà khàn giọng mỉm : "Chạy cái gì, chọc cho tức điên lên hơn nữa."
Giọng điệu chuyện lớn 188 sợ ngây : "Vãi chưởng, bé Ngọt, cô gì? Cô cũng hỏng ?"
Kích thích cho tức giận hơn, thế thì sẽ mất khống chế đấy.
Còn nhớ mất khống chế là Andrew, lúc đối phương trực tiếp chặt đứt chân cô. Phong Dã và Phó Trạm thì còn đỡ, đều là khi cô c.h.ế.t mới thành nhiệm vụ, còn hiện tại...
"Bé Ngọt, cô như sợ lắm." 188 run run giọng, lắp bắp : "Lần gãy chân, cô sợ bẻ gãy cái gì nữa ?"
Đường Trà đón khó mà lên, trực tiếp đối mặt với Dạ Thích. Trong mắt cô hề chút sợ hãi nào, ngược còn mang theo vài phần khiêu khích, cùng với sự bất cần đời khi xé bỏ bộ mặt giả tạo.
"Gãy tay gãy chân tính là gì, ăn ."
Cái chữ "ăn" là ăn theo nghĩa đen.
Trên Tiên thú chỗ nào cũng là bảo vật, c.ắ.n một miếng, đặc biệt là m.á.u tươi của cô thể trị bách bệnh. Thần thú như , thể cho một miếng chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-221-nay-anh-ca-khong-phai-anh-yeu-toi-roi-day-chu.html.]
Lời phần "bệnh kiều" của Đường Trà 188 choáng váng.
Nó bảo cô công lược nam chính bệnh tâm thần, chứ bảo cô biến thành bệnh tâm thần nhé!
Tất cả đều như ngựa hoang đứt cương, căn bản trong tầm kiểm soát của 188. Nó trơ mắt Đường Trà khiêu khích Dạ Thích, chỗ nào đau cô chọc chỗ đó, đến cuối cùng nó chỉ thể bịt tai nhắm mắt .
Đáng sợ quá, nó dám .
Đường Trà hổ là đại lão cân ba nhiệm vụ, đối mặt với Dạ Thích chút sợ sệt: "Này cá, thực sự cho rằng chúng là một nhà tương tương ái đấy chứ? Tỉnh , là cá, là mèo, chúng định sẵn là kết quả. Còn về con cá nhỏ ... trong mắt chỉ là một con thú cưng nhỏ thôi. Được , quen một hồi cũng coi như duyên, nhưng cái thứ duyên phận luôn ngày kết thúc, chúng dừng ở đây ."
Tiểu nhân ngư đột nhiên gọi là thú cưng nhỏ, lời mang tính vũ nhục cực mạnh như mà cô bé chẳng hề tức giận, ngược còn lo lắng cho Đường Trà.
"Mẹ ơi, đừng nữa."
Đây là lời chia tay, đây rõ ràng là tìm c.h.ế.t mà!
Tiểu nhân ngư cảm giác sắp thấy tận thế, sợ hãi rụt về phía . Kết quả cô bé động, giây tiếp theo, cổ Đường Trà bóp chặt.
Tiểu nhân ngư hét lên t.h.ả.m thiết, gọi một tiếng thì giây tiếp theo uy áp khổng lồ hất văng .
Tiểu nhân ngư ngã xuống đất, nhưng Dạ Thích chẳng thèm bố thí cho một ánh . Ánh mắt tối tăm, khi chằm chằm Đường Trà, khóe miệng nhếch lên nụ tàn nhẫn.
"Muốn ?"
Cổ khóa chặt, Đường Trà giữ vững niềm tin tìm đường c.h.ế.t, tiếp tục khiêu khích: "Vốn dĩ chỉ tò mò về Tinh thể sinh mệnh, giờ thì thấy cũng chẳng ý nghĩa gì." Nói đến đây, cô mỉm với : "Này cá, yêu đấy chứ?"