Tiểu Nhân Ngư năng lực của Dạ Thích, vì tin ở hệ Nhân Ngư còn thứ gì trị . Chỉ là một quả trứng thôi mà, còn là loại nở, dù lợi hại đến mấy cũng chỉ là ấu thể. Kết quả đầu , cô bé phát hiện chẳng những xem nhẹ mà còn tính sai.
Hắn thế mà cả!
Mắt Tiểu Nhân Ngư trừng lớn, đồng t.ử còn thoáng hiện lên sự tức giận. Giây tiếp theo, Trứng Tổng liền nhảy từ lốc xoáy , lao thẳng lòng Đường Trà.
Trứng Tổng , nhưng diễn, cứ cọ cọ lòng Đường Trà như đang lóc kể khổ.
Ngón tay Đường Trà cứng , cuối cùng chỉ thể bất đắc dĩ vươn tay vỗ về: "Được , là , là bảo vệ cho con, con đừng giận nữa ?"
Trứng Tổng giận dỗi, Trứng Tổng chịu.
Quả trứng to đùng cứ vặn vẹo trong lòng, Đường Trà chợt sợ Tiểu Nhân Ngư bảo vệ , đến lúc đó khi cô "ngỏm củ tỏi" thật.
"Được , con tủi ." Đường Trà xong liền cúi xuống hôn "chụt" một cái rõ kêu lên vỏ trứng, "Hôn con một cái, con bớt giận nhé."
Trứng Tổng dù vẫn còn nhỏ, Đường Trà hôn là lập tức sáp , hôn một cái còn đủ, cứ dính lấy đòi hôn cái thứ hai.
Bộ dạng nũng của chọc Đường Trà bật .
"Được , mua một tặng một, hôn một cái tặng thêm một cái." Dứt lời, cô hôn mạnh lên vỏ trứng một cái nữa.
Chuyện Tiểu Nhân Ngư chua lòm, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống.
Mẹ từng hôn cô bé bao giờ, bây giờ cứ hôn lấy hôn để một quả trứng, cô bé thua kém quả trứng ở chỗ nào chứ?
"Mẹ ơi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-255-trung-tong-uy-khuat.html.]
Giọng ủy khuất của Tiểu Nhân Ngư vang lên khiến đầu Đường Trà nổ tung.
Đều là con trai lớn ngoan của cô cả, bắt đầu tranh sủng thế , đây hậu cung .
"Bảo bối ngoan, em nó nhỏ hơn con, con ngoan , chờ chúng an sẽ nấu cơm cho con ăn."
Một câu "nấu cơm" khiến Tiểu Nhân Ngư cảm động, lập tức thu vẻ ủy khuất mặt: "Không , nấu cơm mệt lắm, thể để vất vả , huống chi còn chăm sóc quả trứng nữa."
Đường Trà buồn , cô bé đang nghĩ gì, liền cố ý : "Không , Trứng Tổng là Trứng Tổng, Tiểu Nhân Ngư cũng là con ngoan của , thể vì Trứng Tổng mà bỏ qua Tiểu Nhân Ngư của chúng . Ngoan, về sẽ nấu cơm cho con, 3 món mặn 1 món canh đủ ?"
Tiểu Nhân Ngư thầm trong lòng, cô bé từ chối nhưng nước mắt chảy . Đường Trà chỉ coi là cô bé đang "cảm động".
"Nhìn đứa bé xúc động kìa. Yên tâm, sẽ đối xử bình đẳng."
Tiểu Nhân Ngư nở một nụ vô cùng suy sụp: "Mẹ, khoan chuyện , con đưa rời khỏi đây ."
Dạ Thích còn đang giằng co với mấy . Tiểu Nhân Ngư tuy quen bọn họ nhưng thể cảm nhận uy áp cực kỳ mạnh mẽ họ. Tình huống chút nào, thể ở .
Tiểu Nhân Ngư đưa cô , Đường Trà cầu còn . Chẳng qua mấy nam chính còn chịu. Chưa đến khác, Phong Dã là đầu tiên nhảy dựng lên.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dạ Thích nhân lúc hỗn loạn tấn công, Phong Dã nhất thời đề phòng nên cánh tay thương, nhưng coi như thấy, đôi mắt chằm chằm hướng Đường Trà đang rời , giọng đầy ủy khuất: "Vợ ơi!"
Tiếng gọi "vợ" cuồng loạn, pha lẫn sự ủy khuất và đau lòng nồng đậm. Bước chân Đường Trà khựng , cô đầu, chỉ thở dài một thật dài, thầm một tiếng xin , đó dứt khoát rời ngoảnh .
Ngược là Tiểu Nhân Ngư, cô bé đầu thoáng qua Phong Dã. Nếu hai ở hai phe đối địch, Tiểu Nhân Ngư cũng chút đồng cảm với , đặc biệt là đôi mắt , giờ khắc dường như mất sắc màu.