Dưới sự nhắc nhở của 188, Đường Trà thao tác thành thạo như nước chảy mây trôi, chỉ là ngại Tần Biết Ý ở bên cạnh nên cô đành giả vờ lóng ngóng tay chân.
Chiếc phi thuyền Tần Biết Ý dùng để chạy trốn là đồ vớ tạm, vũ khí bên trong tính là tiên tiến nhưng cũng đủ để đối phó với đám chim hung dữ .
Cô ấn nút micro màn hình điều khiển, gào to với Trứng Tổng đang ở bên ngoài: “Trứng Tổng, tránh !” Sau đó, cô ấn nút phun lửa. Rất nhanh, đám chim hung hãn đông nghịt ban nãy ngọn lửa hừng hực đều nướng trụi lông, đám còn dám gần nữa, chỉ chạy tán loạn tứ phía.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đám chim ác trí tuệ, chỉ cần đủ vũ khí đối phó chúng thì chẳng gì đáng ngại.
Trứng Tổng kiệt sức, cố chút sức lực cuối cùng bò đến bên cạnh Đường Trà bẹp một cái, hôn mê bất tỉnh.
Đường Trà đau lòng c.h.ế.t, vội vàng vớt lên, tìm một cái ổ tạm thời cẩn thận đặt .
Trên phi thuyền ít chăn đệm, Đường Trà chẳng khách sáo chút nào, lôi một cái trải giường t.ử tế an trí Trứng Tổng lên đó. Đợi xong xuôi việc, cô mới phát hiện bụng đang réo ầm ĩ.
Lúc , cô chợt nhớ đến đám chim ác bên ngoài.
“Con trai ngoan của ! Mấy con chim bên ngoài ăn ?”
188: “Ăn , mùi vị giống thịt gà .”
Nghe thế Đường Trà thèm nhỏ dãi. Mấy ngày nay cô ăn bữa nay lo bữa mai, đừng đến thịt thà gì. Giờ mắt sẵn đồ ăn, còn là thịt nướng chín, thể động lòng cho .
“Tần , ngoài nhặt thịt ?”
Tần Biết Ý cũng đói. Từ lúc tỉnh đến giờ ăn gì, rốt cuộc nhảm nữa.
“Ăn.”
Đường Trà lập tức lao ngoài, chạy hỏi Tần Biết Ý phía : “Tần , chỗ gia vị ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-274-tan-biet-y-co-nghi-toi-biet-lam-a.html.]
Trước cô ăn thịt, ngoài việc nướng chín hoặc nướng cháy thì chí mạng nhất là gia vị, ăn chẳng mùi vị gì, bằng trái cây ít còn vị chua ngọt.
Điểm Tần Biết Ý thật sự , đây là phi thuyền lái tạm mà.
Cũng may Đường Trà còn 188. Nghe , 188 bảo cô: “Có gia vị, nhưng nhiều lắm, chỉ đủ dùng nửa tháng thôi. Hơn nữa cô đảm bảo mỗi nấu cơm đều ăn , lãng phí.”
Câu quả thực dẫm trúng t.ử huyệt của Đường Trà. Nấu cơm á, còn khó hơn cả nhiệm vụ.
Trứng Tổng đáng tin, chính cô thì càng . Vì thế, Đường Trà hướng ánh mắt về phía Tần Biết Ý: “Tần , nấu cơm ?”
Tần Biết Ý như chuyện . Hắn đường đường là quý tộc hoàng thất, từ nhỏ sống trong nhung lụa, nấu cơm ư?
“Cô nghĩ ?”
Đối với câu hỏi ngược của , Đường Trà khẳng định chắc nịch: “Anh .”
Tần Biết Ý: ...
Đường Trà: “Tần , chuyện ăn uống trông cậy cả đấy.” Nói xong, sợ vui, cô bồi thêm một câu: “Vết thương của cứ để lo, chúng học cách phân công lao động thì mới rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy .”
Tần Biết Ý câm nín, hồi lâu mới nghẹn một câu: “Chỉ cần cô nuốt trôi.”
Đường Trà tít mắt. Đùa , còn gì khó ăn hơn cơm cô nấu ?
Ban đầu Tần Biết Ý còn tin. Hắn nấu cơm, kiến thức chỉ dừng ở mức thường thức như chín đồ ăn, rắc chút gia vị. Mấy con chim tuy lửa nướng qua nhưng chỉ cháy lớp ngoài, bên trong vẫn sống nhăn. Tần Biết Ý cắt nướng . Vì là đầu nấu nướng nên thịt chỗ cháy, nhưng vấn đề lớn. Đường Trà lúc ăn “đùi gà” ngon lành đến mức hận thể ăn liền ba bát cơm.
“Mỹ vị a!”
Được đ.á.n.h giá cao như , khóe miệng Tần Biết Ý giật giật. Khổ nỗi phát hiện đối phương hề dối. Cho nên... cô ăn cái thứ gì ?