Đường Trà đột nhiên sững tại chỗ, bất động như trời trồng. Gió nhẹ thổi qua, tóc mái lòa xòa che khuất tầm mắt cô. Sau đó, Đường Trà .
"Con trai ngoan, mau giải thích rõ ràng cho , vị hôn thê là ai?"
188 thở dài, đây về cái vận mệnh thần kỳ .
"Bé ngoan của , chính là ngươi chứ ai. Đừng nghi ngờ nữa, cái danh xưng 'vị hôn thê' , ngoài ngươi thì còn ai tư cách."
Đường Trà bỗng cảm thấy miếng thịt gà trong tay chẳng còn thơm ngon gì nữa. "A a a!" Cô phát điên hỏi: "Tại ? Tần Biết Ý điên ?"
188: "Nói chung thì nam chính ở chỗ chúng chẳng ai là điên cả, cứ tưởng ngươi quen chứ."
Quen cái khỉ gió .
Đường Trà ném phăng miếng thịt gà xuống đất, túm lấy Trứng Tổng, hận thể bỏ nhà bụi ngay lập tức. Không, chính xác hơn là rời khỏi cái hành tinh luôn.
Cô chỉ yên một nữ phụ độc ác, tại ai chịu buông tha cho cô thế .
"Không , từ chối!"
Vị hôn thê cái gì chứ, còn chê cái Tu La tràng đủ kích thích ?
Trứng Tổng khó hiểu chị Đường nhà hùng hổ bỏ , ngay cả món thịt yêu thích cũng vứt bỏ, mờ mịt gọi với theo: "Chị Đường ơi, thịt của chị kìa!"
Cùng là nam chính nhưng Trứng Tổng nhà xem, Đường Trà nở nụ hiền từ của một già: "Không, là thịt của em đấy."
188: ...
Đến nước mà còn tâm trí đùa giỡn .
Trứng Tổng vui vẻ, cảm thấy đây là chị Đường cố ý săn cho .
"Chị Đường ơi, em nướng thịt ? Chị yên tâm, em cũng nướng thịt mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-281-duong-tra-ta-tu-choi.html.]
Thời gian qua tuy Tần Biết Ý là nấu cơm nhưng Trứng Tổng chẳng phục chút nào. Nấu cơm thì gì ghê gớm, cũng nấu !
Đường Trà để ý, hiện tại cô chỉ tìm Tần Biết Ý tính sổ. Vì thế cô cũng chẳng chú ý tới phía , Trứng Tổng vốn như con rắn nhỏ bỗng chốc lớn phổng lên một cách kỳ diệu.
Con quái vật gà khổng lồ to, Đường Trà chỉ chặt một phần. Trứng Tổng dùng đuôi cuốn lấy khối thịt đó, đang nghĩ xem kéo về nên nấu thế nào cho ngon thì bên , Đường Trà đối chất với Tần Biết Ý.
"Tần ."
Cô nén cơn giận trong lòng xuống, tự nhủ rằng nam chính vẫn c.ắ.n câu, thể tức giận, thể trở mặt, bình tĩnh.
Khuôn mặt Tần Biết Ý so với lúc đầu đỡ hơn nhiều. Đường Trà thời gian qua cũng nhàn rỗi, vẫn luôn đắp t.h.u.ố.c cho , chỉ là thảo d.ư.ợ.c hạn nên đến nay mới chỉ khôi phục ba phần.
Hắn về phía Đường Trà, như chuyện gì xảy : "Sao ? Đường... Đường."
Đường Trà kinh ngạc. Hắn bình thường chút nào! Trước gọi cô là Đường nữ sĩ, tệ nhất cũng là Đường tiểu thư. "Đường Đường" là cái quỷ gì?
Cô nổi da gà rần rần khắp , lùi mấy bước: "Đổi cách xưng hô ."
Tần Biết Ý: "Đường tiểu thư, nghĩ , một phận tuyệt vời, vô cùng thích hợp với cô."
Đường Trà suýt chút nữa buột miệng " cần", cố nhịn xuống mới nghiến răng : " đột nhiên dự cảm chẳng lành."
Tần Biết Ý nhạt: "Không thể như . cảm thấy phận , bởi vì bình thường sẽ để ý đến vợ của khác. Andrew Nguyên soái tìm cô, cũng chỉ tìm những phụ nữ độc chồng thôi."
Đường Trà "hả" một tiếng. Người bình thường? Những kẻ cô gặp hiện tại chẳng ai bình thường cả!
"Có một việc cần nhắc nhở ." Đường Trà lạnh, "Andrew , chẳng bình thường ."
Tần Biết Ý: ...
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đường Trà thấy im lặng, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tưởng từ bỏ kế hoạch nên hiến cho một kế hoạch khác: "Chỗ phận hoàng thất nào ? Gán cho một cái ."