Đường Trà trốn trong góc, suýt nữa thì tiếng.
Gặp qua nhiều kẻ báo cha, thấy ai báo “ lòng đất” như thế . Không hổ danh là con trai cưng của Hoàng hậu. Nhìn kìa, còn thao thao bất tuyệt kể về những “chiến tích” vĩ đại của bọn họ, định lột sạch chừa cái quần lót nào cho những việc năm xưa đây mà.
Hoàng hậu từ vẻ mặt phẫn nộ chuyển sang hoa dung thất sắc. Nếu để tiếp thì xong đời, mà bà cũng tiêu tùng, hai con cứ đợi mà tù bóc lịch!
“Tần Biết Lâm! Đồ hỗn trướng! Ngươi hươu vượn xong ?!” Hoàng hậu giận dữ, lập tức lệnh cho bịt miệng và lôi .
Đã đến nước , nếu Tần Biết Ý cứ thế để bọn họ thì còn là nam chính. Rốt cuộc, nam chính bao giờ là kẻ hiền lành.
“Để hết.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hắn chắn mặt đám hạ nhân. Rõ ràng đang đeo mặt nạ nhưng khiến sợ hãi một cách khó hiểu, hai chân run rẩy.
Đám hạ nhân do dự, Hoàng hậu liền nổi điên. Càng ở lâu càng bất lợi, mau chóng xử lý Tam hoàng tử.
“C.h.ế.t hết cả ? Còn mau đưa Tam điện hạ !”
Đám hạ nhân quỳ rạp xuống đất, trộm Đại hoàng t.ử đang chắn mặt, hít sâu một . Đại hoàng t.ử hủy dung, coi như vô duyên với ngôi vị Hoàng đế, thì bọn họ đành đắc tội thôi.
Hạ nhân dậy, kịp gần Tần Biết Lâm thì ngay giây tiếp theo thị vệ kề d.a.o cổ khống chế.
Tần Biết Ý dù hủy dung cũng ai chà đạp là chà đạp. Hắn híp mắt, u ám về phía Hoàng hậu và Tam hoàng tử, giọng từ lạnh nhạt chuyển sang âm lãnh: “Hoàng hậu, Tam còn xong mà, bà để tiếp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-294-cao-thu-bao-me.html.]
Yến hội lớn như mà một ai can ngăn. Hoàng hậu cơn thịnh nộ bắt đầu hoảng sợ. Bà đích lao tới bịt miệng Tần Biết Lâm, ngoài mạnh trong yếu : “Đại điện hạ, ngươi gì!”
“Không gì, để cho hết thôi.”
Yến hội náo loạn đến mức cuối cùng kinh động cả đến Hoàng đế.
Trùng hợp , đúng lúc Tần Biết Lâm đẩy tay Hoàng hậu , khó chịu : “Mẫu hậu, bịt miệng con gì? Chúng thắng , tại thể ? Người cả của chúng giờ hủy dung, chủ động rút lui khỏi ngôi vị Hoàng đế. Sau á, sẽ là Thái hậu, con là Quốc vương. Thế nào, vui ?”
Hoàng hậu đẩy ngã dúi dụi xuống đất. Đột nhiên, đuôi mắt bà thoáng thấy một bóng áo vàng, sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu, run rẩy: “Tần Biết Lâm! Bổn cung đứa con như ngươi! Những việc ngươi , bổn cung hề gì cả!”
Lúc , Hoàng hậu chẳng còn thiết tha gì đứa con trai nữa. Nếu trách tội chung thì coi như mất trắng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cái gì mà tình mẫu t.ử thâm sâu, Hoàng hậu vứt bỏ hết. Bà vinh hoa phú quý của , còn đứa con trai ...
Nếu thể qua kiếp nạn thì thôi, còn nếu qua ...
Hoàng hậu thuận thế quỳ xuống, lóc như hoa lê dính hạt mưa. Chỉ là kịp mở miệng thanh minh lão Hoàng đế đá một cú ngã lăn .
“Trẫm còn c.h.ế.t ! Các ngươi tính chuyện đăng cơ ?” Lão Hoàng đế giận tím mặt. Ông lớn tuổi, mấy năm nay sức khỏe cũng còn cường tráng, chỉ dự yến hội lúc đầu về nghỉ ngơi, ai ngờ xảy chuyện tày trời .
“Người ! Áp giải Tam hoàng t.ử xuống cho trẫm!” Lão Hoàng đế đến đây, đôi mắt đỏ ngầu mở to, gầm nhẹ: “Bắt cả mụ đàn bà độc ác luôn!”