Đầu óc Đường Trà trống rỗng. Cô hiểu nổi con rắn nhỏ trắng trẻo mập mạp nãy lắc một cái biến thành đứa trẻ năm sáu tuổi, sự đổi cũng quá lớn .
Hệ thống 188 đưa một lời giải thích hợp lý: “Cô còn nhớ nụ hôn trong yến tiệc tối nay ?”
Đương nhiên Đường Trà nhớ. Lúc đó cô chỉ vì cao hứng nên hôn cưng nựng thú cưng hai cái thôi mà, thế cũng tính là hôn ?
188: “ kiểm tra thấy lúc cô hôn Trứng Tổng, liệu bên phía tăng vọt bất thường, chắc là hai nụ hôn đó kích hoạt cái gì đấy.”
Hiện tại mặc kệ kích hoạt , Trứng Tổng thật sự biến thành , đây là chuyện !
Đường Trà tỉnh từ cơn chấn động, đó vui vẻ ôm lấy Trứng Tổng: “Trứng Tổng!”
Trứng Tổng chút ngượng ngùng. Nói thế nào nhỉ, biến thành hình nó mới phát hiện trần như nhộng, ngại c.h.ế.t .
“Chị Đường, em nên tên là gì ạ?”
Câu hỏi khó Đường Trà . Cô cũng nên đặt cái tên nào cho , với trình độ của cô thì việc quá khó khăn.
“Hay là, em để chị nghĩ , chúng mặc quần áo nhé?”
Tiểu viện là nhà mới, bên trong ngoài quần áo của Đường Trà thì của ai khác. Trời muộn, Đường Trà đành lấy quần áo của , : “Trứng Tổng, ngày mai chị đưa em mua quần áo, giờ em mặc tạm đồ của chị nhé.”
Trứng Tổng chẳng thấy tạm bợ chút nào. Đây là quần áo của chị Đường, mặc lên ... ái chà, nó thấy hổ quá mất!
Khuôn mặt Trứng Tổng hiện lên vệt đỏ ửng kỳ lạ khiến Đường Trà ngơ ngác: “Trứng Tổng, em sốt ? Sao mặt đỏ thế?”
Đường Trà là trưởng thành, còn Trứng Tổng chỉ là một đứa trẻ, mặc áo của cô chẳng khác nào mặc váy. Vốn dĩ là một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, trông cứ như một bé gái xinh xắn , đáng yêu để cho hết. Đường Trà nhịn đưa tay véo má nó.
Không hổ danh là nam chính, xúc cảm da mặt đúng là tuyệt phẩm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-298-trung-tong-then-thung.html.]
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Trứng Tổng, em sốt, mặt đỏ lựng thế ?” Đường Trà còn đang thắc mắc thì thấy biểu cảm thẹn thùng của Trứng Tổng, lúc cô mới vỡ lẽ: “À, Trứng Tổng nhà đang hổ đấy .”
Trứng Tổng sợ trời sợ đất, lúc thẹn thùng như một cô bé con: “Chị Đường, em sẽ lớn! Chị đợi em lớn lên!”
Hiện tại nó bé quá, chẳng uy vũ chút nào. Đợi nó lớn lên, tuyệt đối sẽ hơn cái tên Tần Biết Ý ẻo lả !
Đường Trà vui vẻ. Nam chính thật hiểu lòng , xem, chẳng cần cô nhiệm vụ, tự đòi thành nhiệm vụ luôn.
“Đương nhiên chị đợi em lớn .”
Đợi nó lớn lên thì nhiệm vụ của cô mới tính là thành. Đến lúc đó... ha ha, chỉ còn một nam chính, ngày giải thoát còn xa nữa.
“Được Trứng Tổng, trời còn sớm nữa, em biến thành cần nghỉ ngơi nhiều, sáng mai chúng mua quần áo.”
Trứng Tổng phận sắp bỏ rơi của , lúc lòng tràn đầy vui mừng. Đường Trà nó ngủ thì nó ngoan ngoãn lên giường: “Chị Đường, ngủ ngon ạ.”
Đường Trà sức xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, đợi xoa đủ mới rời .
Tiểu viện vài phòng, Đường Trà nhường phòng cho Trứng Tổng, còn sang phòng khác. Ngay khoảnh khắc mở cửa, tiếng cửa kêu khiến cô đột nhiên nghĩ tên cho Trứng Tổng.
“Có !”
188 hiểu: “Có cái gì?”
Đường Trà: “Tên của Trứng Tổng !”
Trứng Tổng ngày cứ kêu “pi pi pi”, thì tên là Đường Pi!