Đường Trà tuy rằng bắt đầu cảnh giác Đường Cứu, nhưng trăm triệu nghĩ tới chỉ một đêm, tên cư nhiên từ thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi xanh mơn mởn chớp mắt thành nam tính trưởng thành hơn hai mươi tuổi. Tuy giữa hai lông mày thoạt còn vài phần non nớt, nhưng cảm giác sắc bén trong mắt rõ ràng hơn bao giờ hết.
Từ tiểu đoàn t.ử phấn điêu ngọc trác cho tới bây giờ mới bao lâu chứ?
Đường Cứu lớn nhanh, lẽ Đường Trà nên vui vẻ, nhưng sự thật tương phản, nàng bắt đầu lo lắng.
"Con trai ngoan, quá mức ? Tên lớn nhanh như , đều chút sợ hãi."
Sự khác thường tất yêu quái a. Nếu là phát triển bình thường, từ từ lớn lên chứng tỏ hết thảy đều trong tầm kiểm soát. Giống như hiện tại hận thể một ngày đổi một cái dạng, nàng chút chịu nổi.
188 còn đang đắm chìm trong niềm vui lớn nhanh, thật là khó hiểu: "Vì sợ hãi? Không nên cao hứng ? Hắn lớn càng nhanh, nhiệm vụ của chúng thành càng sớm a."
Đường Trà vuốt mặt, nên nó ngây thơ là ngốc đây. Thôi bỏ , cái thứ đáng tin cậy cũng mới ngày một ngày hai.
"Tần Tri Lâm còn ở trong tù ?"
Tần Tri Ý động thủ thì nàng đành động thủ, thịt Tần Tri Lâm, nâng đỡ Lão hoàng đế thượng vị. Nàng cũng tin ngôi vị hoàng đế dâng tận tay mà còn thể cần!
188: "Còn a, bất quá tên an phận . Không gì bất ngờ xảy thì lập tức sẽ tạo phản."
Đường Trà: "Vậy nhanh hơn một chút." Dứt lời, nàng bảo 188 định vị vị trí nhà tù cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-315-duong-cuu-lai-lon-len.html.]
Màn đêm buông xuống, nàng đắp xong thảo d.ư.ợ.c cho Tần Tri Ý, dỗ Đường Cứu ngủ, thừa dịp đêm đen gió lớn, mặc hành y, biến mất trong bóng đêm.
Thời đại tinh tế tất nhiên đủ loại công nghệ cao. Chưa đến các loại hệ thống theo dõi phòng ngự hồng ngoại, chỉ đến những binh lính canh gác , từng đều cầm vũ khí nóng tối tân. Muốn đột phá, chỉ dựa một nàng, thực sự khó.
Bất quá Đường Trà xông tù cũng thật sự vì g.i.ế.c , nàng chỉ thuần túy hù dọa Tần Tri Lâm.
Nói đến hệ thống theo dõi, hệ thống phòng ngự hồng ngoại, phàm là dính líu đến hệ thống, chỉ cần 188 tay, chuyện gì cũng thể lặng yên một tiếng động mà xử lý. Lại những binh lính , lấy thủ hiện giờ của Đường Trà, chỉ cần cứng đối cứng liền sẽ gặp phiền toái lớn.
Tần Tri Lâm dù cũng là Hoàng t.ử điện hạ, hơn nữa còn Hoàng hậu, nơi giam giữ tự nhiên cũng khác biệt.
Là hai vị từng tiếp cận quyền lực đế quốc nhất, hiện giờ nhốt trong tù còn cái cảnh "mẫu từ t.ử hiếu" ngày xưa, mà bắt đầu chỉ trích lẫn .
Hoàn cảnh trong tù , nhưng đến mấy cũng vẫn là nhà tù. Kẻ từ vẫn cao cao tại thượng như thế nào chịu ủy khuất .
Tần Tri Lâm duy trì vẻ ánh mặt trời nhiệt tình nữa. Hắn bắt đầu âm độc, bắt đầu trách tội, thậm chí mắng chửi: "Mẫu hậu của , đều đến nước ! Vì còn chậm chạp chịu động thủ!"
Hoàng hậu rốt cuộc vẫn là Hoàng hậu, so với đứa con trai vô dụng , bà bình tĩnh hơn nhiều: "Phụ hoàng con chỉ cần một ngày trách tội, chúng liền còn cơ hội về."
Tần Tri Lâm nắm lấy song sắt, phát tiếng gào rống bệnh hoạn. Hai mắt đỏ ngầu, trạng thái cả cực kỳ tồi tệ, điên điên khùng khùng giận dữ hét: "Nào còn cơ hội về! Không về nữa! Lão già g.i.ế.c chúng thì cũng sẽ nhốt chúng cả đời! Ta ở đây, thà c.h.ế.t! Ta cũng vây ở cái nơi quỷ quái !"
Hoàng hậu chỉ khẽ nhíu mày. Không những châu báu hoa lệ, bà vẫn dám cao ngạo ngẩng đầu: "Tần Tri Lâm, bình tĩnh ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.