Nhắc đến "nam đức", Đường Trà quá rành rẽ. Cô túm lấy Đường Cứu, thấm thía phổ cập kiến thức về nguồn gốc của nam đức. Cuối cùng còn định vỗ vỗ vai , kết quả nhớ tên đang mặc áo, tay cô cứ thế cứng đờ giữa trung.
"Nghe lời chị Đường, chị Đường tiền, sẽ lừa ."
Đường Cứu: "..."
Cậu bắt đầu nghi ngờ mấy thứ tra cứu mạng đó là lừa , nếu tại lâu như mà chị Đường vẫn cứ như thế .
Khuyên nhủ xong, Đường Trà liền bắt đầu nghiêm túc ăn xiên nướng, kỳ thật là để giảm bớt sự hổ. Sau đó, để ngừng mấy màn biểu diễn " xanh" đáng sợ , cô nhét một chai bia cho : "Tới đây, ăn xiên nướng là uống bia."
Đường Cứu cũng giống cô, từng uống bia. Có lẽ là do màn biểu diễn quá bẽ mặt, đột ngột tu một ngụm lớn.
Rượu trái cây chua chua ngọt ngọt, vị cay nồng của rượu mạnh, Đường Cứu cứ cầm uống như nước giải khát. uống đến cuối cùng thì , bắt đầu ôm chặt Đường Trà buông tay, còn lóc ủy khuất: "Chị Đường, em thích chị mà, tại chị thích em? Em... ợ... em chỉ giữ chị bên cạnh, nhưng mà, nhưng mà luôn giành giật với em. Em cũng trở nên mạnh mẽ, chị đợi em, chờ đến khi em thể bảo vệ chị..."
Cậu nấc cụt đứt quãng nhiều điều, Đường Trà đến ngây .
Không chứ, thằng bé điên !
Cô đẩy , nhưng Đường Cứu quá dính , ôm chặt cứng buông, cô căn bản đẩy , cuối cùng đành bỏ cuộc.
"Pi Pi, chị coi là bậc con cháu, gọi chị một tiếng chị Đường, chính là em trai chị."
Đường Cứu càng tức giận. Cậu chút say, nhưng say hẳn. Nghe thấy hai chữ "em trai" , tức đến mức nức nở: "Em em trai!"
Đường Trà cảm thấy cần bóp c.h.ế.t một thứ gì đó từ trong trứng nước, ví dụ như việc chỉ thể là em trai.
" chị coi là em trai. Nếu ngay cả phận cũng , thì... chị thu hồi ."
Nói đến cuối cùng, giọng cô bọc thêm vài phần lạnh lẽo. Sau đó Đường Cứu càng thương tâm hơn.
"Tại ... tại ..."
Cậu cứ một mực hỏi tại . Đường Trà thở dài, còn thể là vì cái gì: "Giống loài chúng xứng đôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-322-chi-duong-cua-cau-co-tientac-gia-nhat-chi-tieu-thien-thien.html.]
Vẻ mặt Đường Cứu mờ mịt: "Giống loài... xứng đôi?"
Thực do giống loài xứng, mà là phận xứng, ngay cả thế giới cũng giống .
Đường Trà rõ ràng cô thuộc về nơi . Đối với cô, đây là một giấc mơ, hoặc là một trò chơi. Mơ sẽ tỉnh, trò chơi cũng sẽ kết thúc.
"Được , con trai ngoan ngủ sớm dậy sớm. Đi nào, chị đưa ngủ."
Đường Cứu vẫn còn đang lấn cấn với câu "giống loài" trong miệng cô. Cậu cau mày, lẩm bẩm tự một .
"Thật ... em cũng thể mà."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đường Trà rõ, chỉ coi như mớ. Sau khi ném lên giường, cô tùy tiện đắp chăn cho đầu rời chút do dự.
Cô , kẻ nào đó vốn đang mớ, đôi mắt nháy mắt trở nên trong veo lạnh lùng.
Đường Cứu dậy từ giường, đồng t.ử màu vàng nhạt chằm chằm cánh cửa đóng . Hồi lâu , nheo mắt: "Giống loài ... cũng là ."
Ăn xiên nướng một nửa, bỏ dở thì tiếc, hơn nữa ai tranh giành với cô.
Nghĩ đến mấy tấm ảnh m.á.u me mà 188 cho xem, lúc Đường Trà kích thích nó một phen mới .
"Chà, rượu chua chua ngọt ngọt uống ngon thật."
"Chà, xiên nướng , mỹ vị cực kỳ."
"Chà, cái ..."
188: "..."
" gọi một tiếng chó, dám thưa ?!"