Đường Trà nhéo tai đau điếng, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Hồi lâu , cô giả bộ tức giận đầu , liền thấy Thẩm Tư Lan đang đầy ác ý.
"Anh !" Đường Trà xong định giải cứu cái tai khỏi tay , ai ngờ chẳng những buông mà còn tăng thêm lực, "Thẩm Tư Lan! Làm thể quá 'chó' như ! Ngủ và ngủ, khác lớn lắm đấy! Anh là nghệ sĩ, đừng mấy lời thoại ẩn ý với ."
Thẩm Tư Lan nhướng mày. Đồ ngốc nhỏ cũng thông minh phết, đến lời thoại ẩn ý cũng hiểu.
Hắn thấy hứng thú, liền cố ý : "Ai bảo cô là ?"
Câu khơi dậy hứng thú của Đường Trà.
Mục đích của cô là kiểm tra thế , kết quả đến bây giờ Đường Trà ngay cả việc là yêu cũng rõ.
"Không ?" Đường Trà vẻ mặt ghét bỏ, đó bắt đầu moi tin: "Chủng tộc nào? thấy cũng chẳng đặc điểm gì khác mà, lông vũ, lông lá, từ đầu đến chân chẳng là dáng vẻ con ." Nói đến đây, dường như vì vẻ ngoài con , cô tặc lưỡi: "Con thì con , thời đại mới , cũng sẽ coi thường . Tuy lông tóc đáng yêu, đôi cánh xinh , càng hình cường tráng, nhưng mà... cái mặt của miễn cưỡng cũng thể xem ."
Thẩm Tư Lan . Hắn cũng để ý thế của , cho nên mặc kệ cô gì cũng quan tâm. Bất quá con ngốc nhỏ rõ ràng leo lên đầu . Hắn Tần Tri Ý, dung túng cô, còn cưng chiều cô.
"Đường Ba Trăm Triệu." Giọng Thẩm Tư Lan u ám, nhưng vì chất giọng trầm ấm êm tai nên như đang lời âu yếm, "Cô chỉ là một con thú cưng nhỏ mà nhiều thật đấy."
Đường Trà: "..."
Cô thế mà ghét bỏ!
Thân hình đáng yêu thế , đến cả Nhân ngư vương Dạ Thích cũng quỳ gục móng vuốt mèo hồng phấn của cô. Vậy mà giờ đây, cái tên "vạn mê" chê cô nhiều!
Hắn đây là phúc khí lớn thế nào ? Biết bao còn đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-348-bo-dang-chua-trai-su-doi.html.]
"Phì, mới là thú cưng nhỏ của !" Đường Trà nổi giận đùng đùng, kiêu căng ngạo mạn, " đưa 4 tỷ, đây là tiền bán của , từ hôm nay lời !"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Một một mèo đấu khẩu kịch liệt ở ghế , quản lý ghế phụ phía vẻ mặt hoảng hốt.
Không , ông nhớ con mèo ... chẳng là một con mèo bình thường ? Sao ? Biết thì thôi , nó còn dám bật Thẩm Tư Lan, đúng là nhất nhân tinh tế, , nhất mèo tinh tế!
Người quản lý cảm thấy mới lạ liền đầu : "Mèo con, mày ."
Đường Trà cuối cùng cũng thấy một bình thường, vẫy đuôi, nhảy phắt khỏi Thẩm Tư Lan. Cô vốn định nhảy lên quản lý, hiểu cô cảm giác mãnh liệt rằng đây sẽ là một "con sen" vô cùng tận tụy.
Làm nhiệm vụ mà, cũng nhất thiết ở bên cạnh nam chính. Người quản lý là cộng sự quan trọng của Thẩm Tư Lan, ở bên cạnh ông , cuộc sống ngược còn thoải mái hơn chứ.
Đường Trà nhanh bỏ rơi tên . Chỉ là cô một nửa thì cái đuôi túm lấy.
Vừa là tai, giờ là đuôi, tên phiền phức thế!
"Tên hầu ! Ai cho ngươi cái gan đó! Buông tay cho Nữ vương đại nhân!"
Mắt quản lý trợn to, bộ dạng như từng trải sự đời.
"Thẩm... Thẩm Tư Lan, nó vẫn luôn như ?"
Trời ơi, đời con mèo sợ Thẩm Tư Lan, quá thần kỳ.