Đối mặt với một khuôn mặt như mà còn thể hôn xuống, còn thâm tình chân thành, Đường Trà vô cùng khâm phục. Sau đó cô vặn vẹo cơ thể, thoát khỏi .
Đùa , vốn tưởng rằng chỉ cần xí thì đám sẽ tránh xa cô, giờ nghĩ mới thấy quá ngây thơ.
Từng một đều là những kẻ tàn nhẫn, thể vì vẻ bề ngoài tầm thường mà rời xa cô. Từ đầu đến cuối, là do cô nông cạn!
"Anh hôn gì!" Đường Trà che trán. Vốn tưởng mặt đủ , kết quả đưa tay mới phát hiện tay còn hơn. Cô bộ ngượng ngùng, quyết tâm diễn vai "ghê tởm màu" đến cùng: "Cho dù hôn thì cũng biến thành công chúa ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lời chọc Phong Dã ngớt. là vợ yêu quen thuộc của .
"Không , cũng thể biến ."
Đường Trà: "..."
"Nói cho phương pháp, cùng em xí."
Phong Dã nghĩ đơn giản. Hắn tưởng vợ biến nên tên siêu ghét bỏ, ném ở nơi hoang vu hẻo lánh. Nếu biến thể khiến khác còn tơ tưởng đến vợ nữa thì Phong Dã cảm thấy chuyện chẳng là gì cả.
Hắn nghĩ đơn giản, nhưng Đường Trà thì .
Cô hùng hổ nhảy xuống khỏi , đó giận dữ : "Đại ca , đều như thế , các thể buông tha cho ? đào mộ tổ tiên các kiếp nợ các , cứ bám riết lấy buông thế?" Nói đến đây, nghĩ đến việc Phong Dã thích cô là vì cô cứu , cô liền thẳng: "Nếu vì từng cứu mà cảm thấy đặc biệt, thì cho , lúc đó cứu . Anh... là cứu nhầm."
Cô một nhiều, khí thế hừng hực. Kết quả một cơn gió lạnh thổi qua, cô rét run cầm cập, cũng chú ý đến mặt đổi thái độ. Từ ôn nhu săn sóc ban đầu, trong nháy mắt trở thành phần t.ử nguy hiểm thô bạo đáng sợ.
Phong Dã hít sâu một . Hắn thử dùng phương thức dịu dàng đối đãi với cô, từ đầu đến cuối chỉ cầu mong cô về. Hắn để ý dáng vẻ của cô, càng để ý cô từng phản bội . hèn mọn đến mức mà cô vẫn chà đạp lên tất cả.
Là ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-386-tai-sao-khong-nghe-loi.html.]
Là đủ ?
Không.
Từ đầu đến cuối đều .
Cô chỉ đơn thuần là thích mà thôi.
Nghĩ đến đây, thở hắt một nặng nề, ánh mắt u ám nhưng mang theo vài phần ý quỷ dị: "Vợ , vốn dĩ thế ."
Cảm giác nguy hiểm ập xuống, Đường Trà theo bản năng lùi một bước. Kết quả vấp vật gì chân, cô ngã sóng soài. Người còn đối xử dịu dàng với cô, giờ phút cúi xuống, vươn đôi tay thon dài kẹp lấy cằm cô, cúi đầu khẽ: "Làm bây giờ, ngã , thật đáng thương a, vợ ơi..."
Giọng khàn khàn vang lên. Đường Trà rõ, tên điên . Hay đúng hơn, từ đầu đến cuối chính là như , chẳng qua chỉ là ngụy trang, mà hiện tại... xé bỏ lớp ngụy trang đó.
"Tại lời hả?" Phong Dã mỉm cô, "Tại luôn năm bảy lượt từ chối ?"
Đường Trà cử động , bàn tay còn thứ gì đó cứa rách nát. Cơn đau từ vết thương cô tỉnh táo. Đột nhiên, cô nhớ tới Thẩm Tư Lan.
"Phong Dã, chúng kết thúc ."
Phong Dã lớn: "Kết thúc? Anh cho phép ?"
Mặt Đường Trà trầm xuống: "Anh đừng ép ."
"Anh ép em?" Phong Dã đến mức cả run lên, giống như chuyện gì nực lắm, "Vợ , cho em cơ hội . Con đường là do chính em chọn."