Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Đường Trà tuy Andrew ôm trong lòng nhưng tên lao đ.á.n.h với Phó Trạm. Động tác hung hãn tàn nhẫn, chiêu nào cũng lấy mạng .
Phó Trạm trực tiếp tấn công. Hắn né tránh lo lắng cho Đường Trà trong lòng Andrew.
Ngay từ đầu, Đường Trà là vị hôn thê của Andrew, còn từng nhạo châm chọc, ngờ cuối cùng lún sâu đó cả bản .
Hắn bao giờ hối hận vì yêu cô, điều duy nhất hối hận là bảo vệ cho cô, cùng với tính cách tồi tệ của lúc đầu tổn thương cô sâu sắc như .
"Andrew, bình tĩnh ."
Hắn khuyên Andrew bình tĩnh, tự cũng đang bên bờ vực mất kiểm soát.
Andrew vặn vẹo: "Bình tĩnh?" Giọng lạnh lùng, đột ngột cao vút, "Bình tĩnh để ngươi nẫng tay một nữa ?"
"Phó Trạm! Ngươi mơ !"
Lần bỏ lỡ cơ hội, nhất định nắm chặt trong tay một nữa, từ nay về bao giờ buông tay.
So với Phong Dã và Thẩm Tư Lan, Andrew và Phó Trạm đ.á.n.h kịch liệt lắm, đúng hơn là Andrew đơn phương tấn công, Phó Trạm dù trúng vài đòn cũng nhất quyết đ.á.n.h trả.
"Andrew, Trà Trà đang ốm! Anh phát hiện !"
Vừa dứt lời, một cú đ.ấ.m giáng bụng .
Phó Trạm đ.á.n.h quỵ một chân xuống đất, trong mắt từ lúc nào vằn lên tia máu. khi ngẩng đầu lên, vẫn Đường Trà chớp mắt. Một lát , lau vết m.á.u bên khóe miệng, gằn từng chữ: "Buông cô !"
Andrew đương nhiên Đường Trà đang ốm. Từ cô c.h.ế.t trong lòng , cũng như bệnh. Và hiện tại, tìm thấy "thuốc" của , cho nên dù Đường Trà , cũng sẽ ép cô .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Cô là của !" Andrew gầm nhẹ với Phó Trạm, "Ngươi cho rằng dựa những thủ đoạn đê tiện của ngươi thì Trà Trà sẽ là của ngươi ? Cô là vợ ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-390-loi-xin-loi-muon-mang.html.]
Lời dứt, Phó Trạm đột nhiên hét lớn mặt : "Cô ! Cô thuộc về bất kỳ ai cả!"
Lời khiến Đường Trà vốn luôn vô cảm đột nhiên giật giật mí mắt.
Đường Trà tỏ vẻ ngạc nhiên. Bảy tên nam chính bệnh hoạn, đây là một thông suốt ? Cuối cùng cũng trở bình thường?
Đường Trà kịp vui mừng bao lâu thì Andrew rút một khẩu súng. Hắn chĩa s.ú.n.g Phó Trạm. Nếu cứ tiếp tục đánh, Phó Trạm sẽ tiêu đời mất.
Cô ngăn cản tình thế , nghĩa là cô thấy xác nam chính. Thấy thế, Đường Trà hai lời, giãy giụa thoát khỏi vòng tay .
Andrew như mất kiểm soát nhưng vẫn nhớ Đường Trà yếu ớt, tay ôm cô nới lỏng lực đạo từ sớm, nhờ đó Đường Trà thể dễ dàng thoát .
giờ phút , Đường Trà chắn mặt Phó Trạm, Andrew suýt chút nữa phát điên.
"Đường, Trà!"
Đường Trà ho nặng nề một tiếng, giọng yếu ớt nhưng kiên định: "Không g.i.ế.c ."
Đều là nam chính cả, ai c.h.ế.t cũng .
Chỉ là Andrew hiểu điều đó. Đôi mắt lạnh băng của giờ phút như bùng lên ngọn lửa giận dữ, dám tin và vô cùng tức giận.
Cô thế mà vì Phó Trạm, ngay cả mạng sống cũng cần!
"Em thích ?!"
"Nói cho , !"
Đường Trà vô cùng cạn lời: "Không, thích bất kỳ ai trong các ." Nói đến đây, cô cảm thấy cần gửi đến Andrew một lời xin muộn màng, cho nên cô mở miệng: "Lúc ở bên , chỉ là lợi dụng . Sau đó giả c.h.ế.t cũng là thuận nước đẩy thuyền. Anh tức giận, trút giận, đều thể nhắm ."