Đường Cứu gì cũng là một vị thần minh, cho dù mặc âu phục rẻ tiền thì khí chất cũng chẳng liên quan gì đến nhân viên bán bảo hiểm. Chẳng qua là Đường Đồ ngứa miệng trào phúng vài câu mà thôi. Lúc Đường Trà dẫn tới tiệm âu phục, còn kịp mua gì thì ít chằm chằm hai bọn họ.
Hai một tuấn tú, một xinh , cạnh vốn dĩ bắt mắt. Chỉ là cố tình mấy kẻ mắt, nhân lúc Đường Trà đang chọn quần áo cho Đường Cứu, tới câu dẫn.
Bên Đường Trà đang tập trung tinh thần tính toán mua cho mấy bộ một chút, bên cô nhân viên bán hàng tiếp đãi cô mà cứ vây quanh Đường Cứu lượn lờ ngừng.
“Tiên sinh, chỗ chúng về một lô hàng mới, ngài thử một chút ?”
Ánh mắt Đường Cứu từ đầu đến cuối đều đặt Đường Trà, đến một cái liếc mắt thừa thãi cũng cho, lắc đầu : “Không cần.”
Cô nhân viên từ bỏ ý định, tiếp tục : “Tiên sinh, con gái chọn đồ khả năng sẽ hợp gu với ngài. Bên mấy mẫu mới về đều là bản giới hạn, theo kinh nghiệm bán hàng nhiều năm của , mấy mẫu đó lẽ sẽ hợp với ngài hơn.”
Có thể nhân viên bán hàng của hãng cao cấp, cô nàng cũng là một cô gái xinh , tiếc chỉ cái vỏ, còn nội tại quá tệ hại.
Đường Cứu cũng chỉ là giả ngoan bán ngốc mặt Đường Trà thôi, thật sự tới mặt ngoài, dễ chuyện như . Đặc biệt là hiện tại, đôi mắt thần dần dần chuyển từ ôn hòa sang sắc bén, khí thế cũng bắt đầu áp bức khác. Chỉ trong vài giây, trán cô nhân viên lấm tấm mồ hôi lạnh.
“ , cần. Cô hiểu tiếng ?”
Giọng bạc bẽo vang lên đầy u ám. Đường Cứu rốt cuộc cũng chịu liếc cô một cái, nhưng chỉ một cái liếc mắt lập tức khiến cô nhân viên cảm giác như rơi hầm băng, lạnh đến mức cả run rẩy.
“Tiên... Tiên sinh...”
Đường Trà ở một bên chọn quần áo, tuy ngay từ đầu chọn nghiêm túc, nhưng dần dần cô cũng phát hiện điều bất thường. Còn kịp đầu thấy mấy lời lải nhải của cô nhân viên, trong lúc nhất thời cảm thấy cũng khá thú vị.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-421-trai-bao-bam-vay-phu-nu.html.]
“Đường Cứu, cô nhân viên sợ kìa.”
Miệng cô thì dọa sợ, nhưng ánh mắt là chuyện khác.
Đều là con gái với , cô lạ gì mấy chiêu trò " xanh" .
Cái gì gọi là con gái chọn đồ khả năng hợp thẩm mỹ của Đường Cứu? Chẳng lẽ cô con gái ?
Chậc...
Đường Trà gì cũng là từng trải qua thời đại tinh tế, một cân bảy cái tinh thần thể, đối mặt với loại " xanh" cấp thấp , cần tốn chút sức lực nào cũng thể xé nát bươm.
“ , cô nhân viên , cô vây quanh lượn lờ nửa ngày, chẳng lẽ mới là trả tiền ?” Đường Trà như , cũng lớn tiếng ồn ào, nhưng lời châm chọc đối phương đến tận xương tủy: “Làm nghề bán hàng, quan trọng nhất chính là mắt . Hôm nay cô rát cả họng với thì cũng sẽ mua của cô nửa cái áo .”
Mặt cô nhân viên lúc xanh lúc trắng, còn định giải thích gì đó, kết quả Đường Cứu hùa theo lời Đường Trà gật đầu : “ , hiện tại ăn của Trà Trà, uống của Trà Trà, ngay cả công việc cũng là do Trà Trà sắp xếp.”
Cái gọi là gì? Trai bao, bám váy đàn bà đấy! Cố tình Đường Cứu còn với vẻ mặt vô cùng vinh quang.
Cô nhân viên việc bao nhiêu năm, khách đến tiệm đều là giàu sang phú quý. Người đàn ông mắt tuy ăn mặc bình thường nhưng kinh nghiệm mách bảo cô rằng phận vị tuyệt đối đơn giản. Nếu thể nhân cơ hội mà bắt lấy, về vinh hoa phú quý trong tầm tay. kết quả...
Cô như dám tin. Máu diễn xuất của Đường Trà cũng nổi lên, cô kéo tay Đường Cứu, hướng về phía cô nhân viên mỉm nhẹ: “Cái , là do bỏ tiền nuôi. Nếu cô thích thì cũng tự bỏ tiền mà nuôi một .”