Giấc ngủ của Đường Trà kéo dài đến mức trời đất tối tăm, trong phòng cũng đen kịt, là do rèm cửa đóng chặt do trời tối.
Nhớ tới chuyện xảy mấy ngày , hai mật như , giờ tỉnh , trong phòng ngủ cũng chỉ còn một cô. Cảm giác vắng vẻ, khó chịu nên lời.
Đường Trà gian nan bò dậy từ giường, định xuống đất thì cánh cửa cách đó xa đột nhiên mở một khe hở. Sau đó, ánh đèn bên ngoài chiếu mắt cô cay cay. Cô đang định giơ tay che mắt thì một giọng từ ngoài cửa truyền , mang theo vài phần vui sướng.
“Trà Trà, em tỉnh ? Có chỗ nào thoải mái ? Có xoa bóp cho em ? Đói bụng ? Còn ...”
Từ lúc quen tên đến giờ, Đường Trà từng thấy nhiều như . Trong lúc nhất thời cô cũng nên trả lời câu hỏi nào . Mãi nửa ngày cô mới mở miệng, kết quả cất tiếng mới phát hiện cổ họng nóng rát, đau đến mức nước mắt suýt trào .
Đường Cứu lập tức giống như một đứa trẻ luống cuống tay chân: “Sao ? Đau ở ? Sao thế ?”
Loại tình huống ai mà còn mặt mũi chứ! Đường Cứu liên tưởng đến chuyện xảy mấy ngày , trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa. Cái đồ khốn kiếp , giai đoạn đầu thì giả vờ đáng thương, giai đoạn thì bắt nạt cô thế nào hả?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Anh là đồ khốn nạn!”
“Đồ lừa đảo c.h.ế.t tiệt!”
Cho dù là mắng c.h.ử.i thì lúc Đường Trà mắng cũng mềm xèo, chẳng nửa điểm uy lực. Ngược kẻ mắng nào đó tâm viên ý mã, trái tim như mèo con cào nhẹ, ngứa ngáy, ...
Đường Trà cùng hồ nháo mấy ngày nay, còn lạ gì ý tứ của nữa, lập tức tức giận phồng má như cá nóc: “Đường, Cứu!”
Chợt điểm danh, Đường Cứu định mở miệng thì một bóng từ cửa lao .
“Sao em gái? Anh thấy em mắng c.h.ử.i , ném ngoài ? Em chờ đấy, trai lập tức ném ngoài cho em.”
Đường Đồ hùng hổ xắn tay áo lên, nhưng kịp tiến lên thì chính bản vác lên vai.
“Xin , hai cứ tiếp tục.”
Đường Trà há hốc mồm, cứ thế trơ mắt trai vác , hồi lâu vẫn hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-426-dung-xong-lien-vut.html.]
“Đường Cứu...”
Giọng cô chút phiêu diêu. Đường Cứu lập tức đáp : “Sao thế? đây.”
Đường Trà khựng , cánh cửa đóng kín, cô buồn bã : “Sau nếu dám vác như thế, sẽ thịt !”
Đường Cứu vui vẻ: “Vợ ơi em yên tâm, sẽ vác em . Thật sự thì em vác cũng .”
Chỉ một câu ngắn gọn mà mỗi từ đều khiến não Đường Trà ong ong.
Vợ ơi?
Cô đồng ý vợ bao giờ?
Còn vế nữa, cái gì gọi là cô vác ? Cô thiểu năng mà loại chuyện mất mặt đó?
“ cảm thấy... Anh thể ngoài ? yên tĩnh.”
Sự việc phát triển quá nhanh. Tuy cũng , nhưng trong lúc nhất thời Đường Trà vẫn chút hoảng hốt, dường như vẫn thích ứng .
Đường Cứu cuống lên, sợ cô đổi ý, còn dáng vẻ ôn nhu sĩ như lúc nữa.
“Vợ ơi, em đuổi ?”
“Vợ ơi, em cần nữa ?”
“Vợ ơi...”
Đường Trà thể nhịn nữa, biểu cảm rưng rưng nước mắt của , rốt cuộc bùng nổ: “ vợ !”
Đường Cứu trưng bộ dáng như trời sập, lảo đảo lắc lư: “Vợ , em dùng xong định vứt bỏ ?”