Đường Trà đang định dùng lời lẽ chính đáng để từ chối , ngẩng đầu lên liền thấy Đường Cứu đang cách đó xa.
Thế thì tiện quá, đến lý do từ chối cũng chẳng cần nghĩ nữa.
ngay khi cô định mở miệng, Đường Cứu đột nhiên giả vờ khập khiễng.
Vốn dĩ chỗ Đường Trà đang một đám vây quanh, là tâm điểm chú ý, cũng chẳng mấy ai để ý đến Đường Cứu ở một bên. chuyện ngoài ý cứ thế xảy , một thiếu niên đang chơi ván trượt trong trường, lẽ là tay mơ, cứ thế đấu đá lung tung lao tới. Mắt thấy sắp đ.â.m sầm , thiếu niên liền lớn tiếng quát tháo: "Tránh , tránh !"
Âm thanh ồn ào thu hút sự chú ý của những khác. Các bạn học sôi nổi đầu , liền thấy hai va .
Thiếu niên lẽ kiêu ngạo quen thói, rõ ràng là đ.â.m , còn dám mở miệng mắng : "Mù ? Thấy tao lao tới mà đường tránh ?"
Thiếu niên lồm cồm bò dậy từ đất, còn Đường Cứu thì mất một lúc lâu mới cử động . Mà khi cử động, mới phát hiện chân cẳng tiện. Thiếu niên thấy thế, lời lẽ càng thêm khinh miệt: "Hóa là một thằng què."
Thái độ kiêu ngạo của lập tức chọc giận đám đông. Các bạn học thể chấp nhận môi trường học đường loại như ô nhiễm, lập tức xúm bênh vực.
"Này, kiêu ngạo cái gì hả? Đây là trường học, chỗ cho chơi ván trượt! thấy mù là mới đúng!"
"Đụng còn thái độ đó ? Người chỉ là chân cẳng , còn là tâm địa đấy."
"Xin ! Đụng khác mà xin , ai cho cái thói đó?"
...
Mọi kẻ một câu một tiếng, mặt thiếu niên chơi ván trượt đỏ bừng lên: "Làm gì? Các định ỷ đông h.i.ế.p yếu ?" Nói thì thế, nhưng vẫn xin một cách qua loa lấy lệ: "Này, xin nha."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lời xin kiểu đó càng khiến tức điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-429-gioi-thieu-mot-chut-day-la-ban-trai-toi.html.]
"Xin thì cho đàng hoàng, thêm chữ 'nha' cái gì hả!"
Đường Trà chứng kiến sự cố xong, bất đắc dĩ thở dài. Cô lờ nam sinh đang quỳ một gối xuống đất cầu hôn mặt, đầu bước về phía đám đông.
Ở thế giới tinh tế lâu như , cô vẫn luôn tôn thờ chân lý "cái gì động tay thì đừng động mồm", cho nên tới nơi, cô trực tiếp giơ chân đạp một cái. Chỉ một tiếng "rầm", nam sinh chơi ván trượt ngã lăn đất.
"Là ai?! Là đứa nào đá tao? Đứng đây cho bố mày!"
Đường Trà liếc mắt cái ván trượt bên cạnh, mặt vô cảm nhặt lên: "Là đá đấy."
Trông cô thần sắc nhàn nhạt, nhưng toát khí thế khiến sợ hãi một cách khó hiểu. Mắt thấy cô tới gần, nam sinh ván trượt sợ tới mức quên cả dậy, chỉ liên tục lùi về phía , trông chật vật vô cùng.
Đường Trà: "Xin ."
Nam sinh ván trượt trừng lớn mắt, ngoài mạnh trong yếu : "Cô xin á?"
Đường Trà liếc cái ván trượt trong tay, khẩy một tiếng. Tiếp theo, chuyện ai ngờ tới xảy , một cái ván trượt dày cộp như cô bẻ gãy đôi một cách ngon lành: " bảo là thấy xin ."
Cái ván trượt cứng như thế, ở trong tay cô giống như đồ chơi trẻ con, gãy là gãy. Đừng là nam sinh , ngay cả các bạn học khác cũng đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Vị thiếu nữ tay xé ván trượt , thật sự là cô em khóa ốm yếu ngoan ngoãn trong lời đồn ?
Đường Trà xé xong cái ván trượt liền ném thùng rác bên cạnh như vứt rác rưởi, đó mới lạnh lùng : "Ván trượt bao nhiêu tiền, đền cho . nếu xin ..." Cô bỏ lửng câu , chỉ nở một nụ cực kỳ "xinh ".
Nam sinh cô dọa cho run cầm cập, mãi nửa ngày mới lắp bắp: "... xin thì ? Cô là cái thá gì của chứ!"
Đường Trà tặc lưỡi một cái, vẻ mặt tỏ cực kỳ mất kiên nhẫn. Cô đến bên cạnh Đường Cứu, trịnh trọng giới thiệu: "Đến đây, giới thiệu một chút, đây là bạn trai , Đường Cứu."