Sáng sớm hôm .
Tập đoàn Phó thị, Phó Dạ Xuyên khi kết thúc cuộc họp buổi sáng từ phòng họp bước .
Bất chợt nhớ đến chuyện gì, sang dặn dò trợ lý Trần Miễn:
“Lập tức chấm dứt hợp tác với công ty nhà Từ Dương, mua công ty đó với giá thấp, đuổi khỏi thành phố A.”
Tửu Lâu Của Dạ
Trần Miễn khựng , hiểu nổi ý nghĩ đột ngột của tổng tài, ánh mắt phần phức tạp .
Anh bẩm báo đúng sự thật:
“Phó tổng, sáng sớm nay truyền tin nhà họ Từ phá sản, nợ hàng chục triệu, vội vàng bỏ trốn, ngay cả nhà ở cũng niêm phong.”
Vậy nên, thu mua công ty Từ gia e là thể nữa .
Phó Dạ Xuyên cau chặt mày, sắc mặt lạnh lùng.
Không cần nghĩ cũng , đây là thủ đoạn của Tô Nam. Động tác của cô quả thật nhanh.
Nghĩ tới những lời cô tối qua, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Hắn gắng sức đè nén cảm xúc hỗn loạn trong ngực, nhạt giọng “Ừ” một tiếng, coi như .
Lục Kỳ khi kết cục của Từ Dương, sợ đến run rẩy. Bữa cơm mặt bỗng dưng chẳng còn thấy ngon miệng.
So với Từ Dương, Tô Nam quả thật nương tay với , nếu một ngày nào đó cô lật chuyện cũ, e là ngay cả Phó Dạ Xuyên cũng chắc cứu nổi !
Nghĩ tới đây, yên, vội vàng thu dọn chạy đến tập đoàn Tô thị.
Khi Tô Nam chuyện , chỉ lạnh nhạt một tiếng, chẳng thèm để tâm.
“Đừng quan tâm , các cuộc họp tiếp theo cứ tiến hành như bình thường.”
Dư Lâu gật đầu: “Vâng, Tô tổng.”
Cô mở liền hai cuộc họp tạm thời, đó kiểm tra tiến độ dự án, xuống nhà ăn nhân viên dùng một bữa cơm.
Lịch trình sắp xếp dày đặc, đến gần giờ tan sở, cuối cùng mới thể thở phào đôi chút.
Lúc Tô Nam mới nhớ còn một đang chờ.
“Anh vẫn còn ở đó ?”
Dư Lâu thừa hiểu cô đang hỏi ai.
“Vẫn ở, Lục tổng trong phòng khách uống bốn tách cà phê, còn gọi cả đồ ăn ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-150-co-the-bo-qua-duoc-khong.html.]
Tô Nam khẽ , Lục Kỳ quả thật đủ kiên nhẫn.
“Để .”
“Vâng.” Dư Lâu cung kính lui ngoài.
Chẳng bao lâu , Lục Kỳ gõ cửa bước , trong tay còn cầm một bó hoa héo rũ.
Tô Nam nhướng mày, thấy Lục Kỳ gượng lấy lòng:
“Tô Nam, nhanh bận xong ?”
Hắn còn tưởng chờ đến nửa đêm mới gặp .
Tô Nam khoanh tay, ánh mắt trêu chọc :
“Để Lục tổng chờ lâu .”
Dù thế, nhưng trong giọng chẳng chút áy náy nào.
Lục Kỳ gượng: “Không lâu lâu, thời gian của chẳng đáng giá gì.”
Mới chỉ bắt đầu thôi. Đã dám đến đây, sớm chuẩn tinh thần Tô Nam hành cho khổ, chỉ cần cô nguôi giận, cũng .
“Lục tổng chuyện gì ?”
Tô Nam cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, nhưng với Lục Kỳ, khi uống liền bốn tách chỉ cần ngửi thấy mùi nôn .
Cắn răng nhịn !
Lục Kỳ nghiêm mặt cô, cân nhắc lời lẽ:
“ nghĩ chuyện hôm qua, đây với tư cách bạn của Phó Dạ Xuyên, đối xử với cô , trong lòng thấy áy náy hối hận, vì hôm nay chính thức đến để xin .”
Tô Nam thoáng nghi hoặc .
“Chẳng lẽ vì thấy kết cục của Từ Dương, sợ hãi nên mới đến ?”
Quả nhiên, phụ nữ trúng tim đen, chẳng thèm giữ cho chút thể diện nào!
Khuôn mặt Lục Kỳ cứng , lập tức gượng thừa nhận:
“ , chúng đều con đàn bà Kiều Uyển Như lừa gạt. Hôm qua cùng lão Phó uống rượu, cả hai đều say mèm. Nhắc đến chuyện cũ, ai cũng thấy hối hận, ngày đúng là mù mắt, xem ngọc trai thành hạt cát.”
“Tô Nam, nể tình chúng thành tâm thành ý như , cô thể bỏ qua chuyện cũ ?”
Hắn nịnh hót, dáng vẻ khúm núm nịnh nọt, e rằng bản vị đại thiếu gia cao ngạo ngày xưa cũng từng nghĩ sẽ một ngày như hôm nay!