Trong hội trường yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng kim rơi, nhưng thật đáng thất vọng!
Phó Dạ Xuyên chỉ nhàn nhạt thu ánh mắt, hề tiếp tục giá.
Nếu cô thích đến ...
Vậy thì để tặng cho cô.
“2 triệu, thứ ba!”
Cạch! Gõ búa chốt!
Mọi trong hội trường đều sửng sốt. Tổng giám đốc Phó dễ dàng chịu thua như thế ? Vở kịch mà ai nấy mong đợi, cuối cùng chẳng chút sóng gợn nào.
Tô Nam hừ lạnh một tiếng. Rõ ràng vốn chẳng cần bỏ nhiều đến , nhưng Phó Dạ Xuyên cố tình ép giá, bắt cô tiêu thêm hẳn một triệu. Rõ ràng là cố ý trêu ngươi!
Cô dứt khoát dậy thanh toán, nhận món đồ, Du Phi vẫn lặng lẽ theo phía .
Không ai chú ý rằng còn một khác cũng lặng lẽ bước theo.
Tô Nam đôi khuy măng sét , tiện tay đưa cho Du Phi.
“Cho đó.”
Du Phi ngẩn , đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Cho… cho em ?”
Đôi khuy măng sét giá tận 2 triệu, cô cho thì cho luôn?
Tô Nam gật đầu, mỉm :
“Cảm ơn cùng tham dự buổi đấu giá , coi như quà nhỏ thôi, đừng khách sáo.”
Du Phi luống cuống xua tay:
“Cảm ơn lòng của chị Tô, nhưng em thể nhận.”
Tô Nam khẽ cong môi, ánh mắt dịu dàng:
“Trong mắt , chỉ mới xứng đáng với đôi khuy măng sét .”
Người thể vì giấc mơ mà từ bỏ tất cả, trong lòng nhất định giữ một nơi thánh khiết nhất.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động, từng bước chân nặng nề xa dần, hai hề để tâm.
Du Phi vẫn định từ chối, Tô Nam do dự một lát :
“Nếu thích, thể tặng cho khác, nhưng đồ tặng, sẽ chuyện thu hồi.”
lúc đó, Ninh Triệu Liễu và Tô Kỳ một một bước .
Ninh Triệu Liễu :
“Vừa thấy Phó tổng tức giận bỏ , xảy tranh cãi gì ?”
Du Phi khó hiểu lắc đầu:
Tửu Lâu Của Dạ
“Không mà, ai đây.”
Tô Nam nhớ những bước chân nặng nề , trong lòng liền hiểu rõ, nhưng cô cũng chẳng mấy bận tâm.
Ninh Triệu Liễu kéo tay cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-153.html.]
“Đi thôi, ăn chút gì nào.”
Tô Nam gật đầu, chào theo bạn rời .
Ninh Triệu Liễu khẽ cảm thán:
“Không ngờ Phó Dạ Xuyên nhường , thật đúng là ngoài dự đoán.”
Tô Nam lạnh lùng khẩy:
“Cậu nghĩ nhường ai ? Rõ ràng là cố tình ép giá!”
Ninh Triệu Liễu bừng tỉnh:
“Có lý lắm!”
Không xa đó, một đám minh tinh nhỏ đang vây quanh Hứa Ân nịnh nọt.
Dù cô cũng là con gái cưng của ông trùm giới giải trí, ai nổi thì nổi, ai phong sát thì chỉ cần một câu , ai dám nịnh bợ?
Vừa thấy Tô Nam tới, Hứa Ân liền bốc hỏa. Ngay lập tức, giọng điệu chua ngoa mỉa mai vang lên:
“Ôi, cô Tô thật chịu chơi vì đàn ông quá nhỉ. thắc mắc bằng cách nào, mà đàn ông bên cạnh cô đổi liên tục thế?”
Cô cố tình ám chỉ Tô Nam tư tình hỗn loạn, xung quanh gượng , nhưng ai dám phụ họa.
Thân phận Tô Nam, họ dám đắc tội!
Tô Nam chỉ mỉm . Nụ rực rỡ chói mắt, chỉ cần đó thôi đủ khiến cả dàn minh tinh lu mờ. Vẻ thanh lệ, kiêu ngạo như tồn tại ngoài thế gian, khiến thể rời mắt.
“Chỉ cần xinh là , nhưng như , e rằng với cô… quá khó.”
Nói , cô còn cố ý lướt ánh mắt đánh giá gương mặt Hứa Ân phẫu thuật thẩm mỹ, đường nét cứng nhắc, chút khí chất, hệt như bức ảnh app chỉnh méo mó!
Hứa Ân lập tức nổi đóa. Cô ghét nhất là khác nhắc đến chuyện chỉnh sửa nhan sắc.
“Tô Nam, đừng tưởng cô trở thành con gái của Tô Dịch Phong thì sợ cô!
Chẳng qua cô chỉ chút nhan sắc thôi!
Nếu vì gương mặt , cô nghĩ ba năm Phó Dạ Xuyên sẽ để mắt tới cô chắc?”
Cái tên Phó Dạ Xuyên, với Tô Nam, là điều cấm kỵ thể nhắc bừa.
Ninh Triệu Liễu thấy sắc mặt bạn đổi, liền nhanh chóng phản kích:
“Hứa Ân, nhớ , ba năm cô cũng tỏ tình đó thôi. Thế nào, thất bại ê chề chạy sang nước ngoài phẫu thuật?
Đừng là… vì Phó Dạ Xuyên thấy cô quá nên mới từ chối nhé?”
Sắc mặt Hứa Ân đỏ trắng xen lẫn, khó coi đến cực điểm. Cứ như thể Ninh Triệu Liễu chọc trúng tim đen.
Cô tức đến run rẩy cả , đôi mắt to từng mở rộng khóe, trừng đến mức như rơi tròng ngoài.
“Cô bậy! Chính cô mới ! Hai các cô mới !”
Nói , Hứa Ân bất chấp tất cả, tiện tay cầm cốc nước trái cây hắt thẳng về phía Tô Nam, nhưng ngờ Tô Nam thủ cực nhanh, kéo Ninh Triệu Liễu né sang một bên, tránh thoát hảo.
Chỉ điều…
Trần Miễn ở bên cạnh lo lắng lên tiếng:
“Phó tổng, ngài chứ? Có cần bộ quần áo khác ?”