Tô Nam khẽ nhíu mày, phản ứng của Phó Dạ Xuyên dữ dội đến ?
Cô thương thì liên quan gì đến chứ?
“Phó tổng, để .”
Trong thế giằng co, Tô Minh đưa tay kéo cánh tay của cô khỏi tay Phó Dạ Xuyên, còn thuận tiện xoa xoa chỗ bóp đến đỏ ửng.
Đối với Phó Dạ Xuyên, Tô Minh vốn chẳng mấy thiện cảm.
Chồng cũ của Tô Nam chẳng còn quan hệ gì ? Vậy thì loại quan tâm đương nhiên cần lo!
Anh nhẹ nhàng kéo Tô Nam phòng nghỉ, lấy hộp sơ cứu xử lý vết thương cho cô.
“Sao thương thế ?”
Tô Nam vẫn còn đắm chìm trong sự phấn khích về phát minh kiểm tra thông minh , vui mừng thôi.
Cô căn bản chẳng để ý đến vết thương nhỏ xíu của .
“Không gì , gặp một tên cướp, lúc em xử lý thì vô ý trầy thôi. Anh, cái thật sự quá lợi hại!”
Biết rõ khả năng của cô, bình thường khác gặp cô thì chỉ phần đánh, gì chuyện ngược .
Tô Minh khẽ cong môi, bôi thuốc khử trùng cho cô :
“Chỉ là trò trẻ con mà thôi, đáng để vui mừng đến .”
Tô Nam: “…”
Quả nhiên, sự thành công trong mắt một thiên tài, và sự thành công trong mắt thường, cùng một khái niệm.
Tửu Lâu Của Dạ
bất kể thế nào, phát minh vẫn khiến vô cùng phấn chấn!
“Tiếp theo chắc chắn thể đưa thị trường phát triển rộng rãi!”
Tô Minh liếc cô một cái, nhíu mày:
“Giờ vẫn đủ thiện.”
Tô Nam khó hiểu:
“Tại ?”
“Con chip thông minh đúng là thể phát hiện các vấn đề bệnh lý trong cơ thể, nhưng tất cả đều dựa những giá trị cân bằng mà chúng cài đặt sẵn. Trong đó dính dáng đến vô khó khăn trong y học, những căn bệnh phức tạp và nghiêm trọng thì càng thể để máy móc con quyết định phương án điều trị. Nếu thể dễ dàng thế các chuyên gia y tế thì đó chỉ là ảo tưởng.”
“Không thế bác sĩ thì thôi, nhưng với những bệnh vặt thì vẫn mà? Giống như nó chỉ thuốc điều trị, chẳng tiết kiệm nhiều thủ tục ?”
Tô Minh lắc đầu:
“Thuốc kháng viêm chỉ Phổ Địa Lam. Đắt rẻ, đông tây y, cũng đến hàng trăm loại. Nếu đem thế giới, thì sẽ liên quan đến hàng ngàn loại. Mà giữa các quốc gia, quy định về dược phẩm vô cùng nghiêm ngặt. Con chip thông minh đưa khuyến nghị chắc phù hợp với tiêu chuẩn nhân tạo.”
Tô Nam mở to mắt, cô từng nghĩ xa đến . Cẩn thận ngẫm , con đường phía quả thật vẫn còn nhiều chướng ngại, nhưng bước hiện tại là một sự đột phá mang tính thời đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-158-toi-chi-muon-bu-dap-ma-thoi.html.]
Tô Minh khẽ gõ trán cô:
“Yên tâm , chỉ với thành quả hiện tại thôi cũng đủ để giá trị của em tăng gấp bội .”
Hai mắt Tô Nam lập tức sáng rực. Tuy thể sản xuất hàng loạt ngay, nhưng tin tức chắc chắn sẽ khiến bộ thị trường chứng khoán bùng nổ.
Cô dường như thấy cảnh tượng tài sản sáng chói đang vẫy gọi !
Tô Nam bước ngoài, thấy Phó Dạ Xuyên và Lâm Ca đang bàn chuyện.
Cô yên lén, đúng lúc thấy Lâm Ca nhắc đến tên :
“Tô Nam chỉ thương thôi mà căng thẳng đến thế? Phó tổng, chẳng lẽ thích vợ cũ ?”
Phó Dạ Xuyên lưng về phía họ, ánh mắt tòa cao ốc ngoài .
Hắn khẽ nhíu mày, im lặng một lúc, giọng nhạt nhòa, chút ấm áp vang lên:
“Không , chỉ vì áy náy, bù đắp cho cô , dịu mối quan hệ một chút mà thôi.”
Thích ? Hẳn là đến mức .
Ngay cả bản cũng rõ, sự quan tâm tập trung cô là thích .
đối với ngoài, tuyệt đối thừa nhận rằng ngoài cảm giác , còn những cảm xúc khác.
Dù thì… và Tô Nam hiện tại, đến bạn bè cũng chẳng !
Mỗi một chữ , Tô Nam đều thấy rõ ràng, nặng nề như những tảng đá, rơi thẳng tim cô.
Cái cảm giác chua xót, nặng nề , lập tức kéo cô trở những ngày khi ly hôn, nghẹt thở, khó chịu, tuyệt vọng!
Cô khẽ cúi mắt, che giấu tia tổn thương nơi đáy mắt.
May mắn , cô kịp thời rút lui.
Khi ngẩng đầu trở , trong đôi mắt cô là sự kiên định từng , ly hôn, là lựa chọn đúng đắn nhất!
Vừa lúc đó, Tô Minh quần áo từ trong .
“Đi thôi…”
Nghe thấy động tĩnh, Phó Dạ Xuyên khẽ khựng , chậm rãi đầu.
Khoảnh khắc , đột nhiên thấy lòng bất an.
Lo sợ rằng… cô thấy điều gì đó.