Nghe , Tô Nam cúi đầu khẽ , cô hề tỏ một chút hoang mang sợ hãi nào.
Tựa như lời của Hứa Ân đối với cô chẳng là gì cả, thậm chí còn buồn hơn một trò hề.
Đợi đến khi cơn giận của Hứa Ân dâng lên đến cực điểm, cô mới từ tốn mở miệng, giọng điệu lạnh lùng, chút nhiệt độ:
“Hứa tiểu thư, là vì Phó Dạ Xuyên nên cô mới nhắm ?”
Bí mật vạch trần, Hứa Ân thoáng chốc hoảng loạn, nhưng nhanh lấy bình tĩnh.
Trước mặt Tô Nam, cô chẳng cần giả vờ.
“Cô thì . Đã ly hôn thì cút thật xa , đừng xuất hiện mặt nữa. Nếu , đừng trách khách khí.”
Tô Nam liếc cô một cái, bật lạnh. Cô thật sự nghĩ nhiều quá đấy!
“ bao giờ thói quen nhặt rác . Cô nên với đừng xuất hiện mặt mới đúng.”
Chẳng lẽ phụ nữ cả thế giới đều si mê Phó Dạ Xuyên đến c.h.ế.t sống ?
Hắn xứng ?
Ngày là mắt cô mù, may mắn bây giờ còn nữa!
“Cô…”
Hứa Ân giận tím mặt, thái độ khinh thường của Tô Nam chọc giận cô .
Trước mắt là Tô Nam, xinh , lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ, sang trọng ngút trời.
Đó là một vẻ tự tin từ trong xương cốt, cần tô vẽ, khiến khác ngưỡng mộ ghen tỵ.
Trong lòng Hứa Ân tràn đầy bất công. Tại thứ đều thuộc về Tô Nam?
Tại mà cô cầu còn là Tô Nam khinh thường chẳng thèm? Đây chẳng là đang châm chọc cô ?
Tô Nam phí lời thêm, cô còn bận. Cô nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, kiêu ngạo, gương mặt Hứa Ân đang giận dữ đến mất hết lý trí.
“Cô phong sát Du Phi, cố tình nâng đỡ . chỉ cho cô , rốt cuộc ai mới là tiếng ở đây!”
Cô cần tuyên bố với cả thế giới về năng lực của , nhưng với Hứa Ân thì khác.
Dám đắc tội cô ?
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam lạnh, đáy mắt trầm xuống: Vậy thì cứ xem bản lĩnh của ai cao hơn!
“Được thôi, Tô Nam, cô nghĩ sẽ sợ cô chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-161.html.]
Khí thế rõ ràng Tô Nam đè bẹp, lòng Hứa Ân nghẹn ứ khó chịu, nhưng cô tuyệt đối chịu thua.
“Hy vọng vài tiếng nữa, Hứa tiểu thư vẫn còn giữ sự tự tin .”
Tô Nam thản nhiên xong, liền cất bước trong. Hứa Ân cam tâm, cũng theo .
Cô lễ tân thấy Tô Nam thì rõ ràng cung kính hơn hẳn.
“Tô tổng, cô đến tìm tổng giám đốc Đỗ ? Biết cô tới, chắc chắn ngài sẽ vui.”
Tô Nam gật đầu:
“Anh ở đó , lên nhé!”
Cô lễ tân dám chậm trễ, vội vàng dẫn đường, còn bấm thang máy cho cô.
Bị phớt lờ, Hứa Ân tức tối, giọng điệu cay nghiệt quát:
“Cô mù ? Không thấy đại tiểu thư cũng ở đây ?”
Cô lễ tân ngẩn , đó nghiêm túc mở miệng:
“Cô là fan của nghệ sĩ nào ? Fan phép , dừng ở cửa, thấy tấm bảng treo ở đó ?”
Hứa Ân tức chết:
“ fan! gặp tổng giám đốc các , Đỗ Nham, bảo gặp ngay!”
Cô lễ tân chút bất đắc dĩ.
Một ngày bao nhiêu ầm ĩ, cô quen . Không ngờ sáng sớm kẻ tới gây chuyện.
“Tiểu thư, cô tố chất minh tinh , về nhà thôi. Mỗi ngày hàng trăm tự tiến cử, chẳng lẽ tổng giám đốc chúng đều gặp hết ? Hơn nữa công ty chúng quy định, tuyệt đối nhận gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ!”
Một câu triệt để chọc tức Hứa Ân!
Dám cô là sửa mặt ?
Khuôn mặt của cô tự nhiên lắm, căn bản phẫu thuật nhé!
Cô định nhảy dựng lên thì bên cạnh Tô Nam bật . Cô lễ tân thật chuyện.
Tô Nam đó, lười biếng, nụ nhàn nhạt, ánh mắt chậm rãi quét qua khuôn mặt Hứa Ân.
“Hứa tiểu thư thể đóng phim kinh dị đấy, vai nữ chính hoảng loạn hợp với cô lắm đấy!”
Hứa Ân cảm thấy sỉ nhục nặng nề, gào lên giận dữ với cô:
“Tô Nam, đừng tưởng dám động tới cô! Cô tin , sẽ cho xử lý cô ngay tại đây?”