Lục Kỳ khẽ tặc lưỡi, thật sự là chẳng giữ hình tượng gì cả…
Sau khi ly hôn, Tô Nam đúng là buông thả bản , nhưng kịp để Tô Nam tiếp lời, Chung Nguyệt kích động bước lên một bước.
Cô chằm chằm Tô Kỳ, căm phẫn hỏi:
“Ảnh đế Tô, thẳng cho ở đây , là Tô Nam ép buộc ? Cô uy h.i.ế.p ?”
“Anh… cô bao nuôi ?”
Cái từ bao nuôi dường như khó khỏi miệng, nhưng Chung Nguyệt vẫn nghiến răng mà thốt lên.
“Anh yên tâm, ở đây chẳng ai truyền ngoài . Chỉ cần thừa nhận, chúng sẽ nghĩ cách cứu … nhất định sẽ để thoát khỏi móng vuốt của Tô Nam!”
Như thể Tô Nam chính là một con ác quỷ .
Lưng Tô Kỳ cứng , lạnh, đột ngột phắt dậy, ánh mắt như thiêu đốt quét thẳng về phía Chung Nguyệt.
Giọng lạnh lùng, chẳng hề khách khí:
“Cô là cái thá gì? Cô bệnh ? Bị bệnh thì về nhà uống thuốc , đừng ở đây rước lấy phiền phức cho !”
Tô Nam khẽ nhướn mày, liếc mắt với Ninh Triệu Liễu, cả hai đều lộ vẻ chờ xem trò .
Thật hiếm khi thấy Tô Kỳ nổi giận như !
Bảo Tô Kỳ trở thành kẻ bao nuôi, chẳng khác nào một sự sỉ nhục!
Chung Nguyệt thần tượng mắng, sắc mặt khó coi, khí thế liền xẹp xuống.
Lâm Cẩm Như thấy , vội vàng kéo cô , cứng mặt xin .
“Ảnh đế Tô, xin đừng giận. Chung Nguyệt chỉ là một tân binh nước H mới nghề, hiểu quy tắc trong giới. Cô chỉ lo lắng cho thôi…”
Tô Kỳ mặt cảm xúc, liếc cô một cái.
“Cô là ai?”
Sắc mặt Lâm Cẩm Như cứng đờ, cực kỳ khó coi.
Cô dựa quan hệ mà đoạt giải ảnh hậu, vốn tưởng thể vững vàng ở vị trí đầu, nhưng giờ một ảnh đế thực lực siêu phàm như Tô Kỳ thẳng thắn , điều đó chứng tỏ cô căn bản chẳng tác phẩm nào đủ sức vang dội, mức độ quốc dân so với Tô Kỳ cửa!
Ban đầu còn định mượn miệng Chung Nguyệt để hạ uy thế của Tô Nam, kết quả bây giờ…
Trong thoáng chốc, cô lúng túng đến mức chẳng .
“…”
Ánh mắt Lâm Cẩm Như vô tình đảo qua, thấy một đàn ông tách biệt giữa đám đông, khí chất trác tuyệt, lạnh lùng cao quý.
Cô về phía Phó Dạ Xuyên, bước lên một bước, như tìm cứu tinh.
Nụ ôn nhu, quen nở môi:
“Phó tổng, cũng đến ?”
Lục Kỳ khẽ huých Phó Dạ Xuyên, thấy đen mặt thì nhịn hỏi:
“Cậu quen Lâm Cẩm Như hả?”
Mọi ánh lập tức đổ dồn lên Phó Dạ Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-177-anh-bi-bao-nuoi-roi.html.]
Hắn khẽ nhíu mày, sắc mặt u ám, giọng lạnh nhạt hờ hững:
“Không quen.”
Ánh mắt chẳng dừng mặt Lâm Cẩm Như lấy một giây, từ đầu đến cuối chỉ gắt gao khóa chặt biểu cảm của Tô Nam.
Cô rạng rỡ chói mắt, khí chất lạnh nhạt thanh cao, dù ở cũng là tâm điểm giữa muôn vàn ánh .
Cái gọi là đại minh tinh Lâm Cẩm Như ư?
Đứng cạnh Tô Nam, cô chẳng chút lợi thế nào.
Bị nghiền nát đến vụn chẳng còn mảnh nào!
Thấy Tô Nam khi ly hôn đổi đến thế, trong lòng Phó Dạ Xuyên càng thêm phức tạp, chua xót khó tả.
Lời dứt.
Trong khoảnh khắc, bầu khí như ngưng trệ, thể Lâm Cẩm Như cứng ngắc. Nụ ôn nhu, đoan trang gương mặt cô gần như thể giữ nổi.
Tô Nam mở miệng, phá vỡ sự im lặng , cô hờ hững cong môi, nhịn mà châm chọc:
Tửu Lâu Của Dạ
“Phó tổng ngay cả vị hôn thê của cũng nhận ?”
Vừa rõ ràng chính miệng bọn họ thừa nhận, giờ chối, chẳng tự tát mặt ?
Cô đưa mắt về phía Lâm Cẩm Như, nụ mang đầy hàm ý.
Tô Kỳ bên cạnh nhịn , còn hạ giọng thêm mắm dặm muối:
“Thảo nào dám ngang ngược như , thì là vị hôn thê của Phó tổng?”
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên đen sì, mày nhíu , ánh mắt vẫn dán chặt Tô Nam.
“Vị hôn thê gì chứ?”
Giọng trầm thấp.
Hắn khi nào vị hôn thê? Sao chính bản cũng hề ?
Mọi khỏi về phía Lâm Cẩm Như.
Một đại minh tinh nổi tiếng như thế, chẳng lẽ dối ?
Sắc mặt Lâm Cẩm Như lúc cũng khó coi. Vốn dĩ cha cô và nhà họ Phó ý định kết thông gia, dạo gần đây thường xuyên qua , cô cho rằng nhà họ Phó cũng ý .
Tất nhiên, cô cực kỳ mong chờ điều đó.
Nếu thể gả cho Phó Dạ Xuyên, địa vị của Lâm Cẩm Như trong giới giải trí sẽ ai thể vượt qua!
nào ngờ Phó Dạ Xuyên gì?
Hắn sải bước tới, ánh mắt từng rời khỏi Tô Nam dù chỉ một khắc, giọng trầm thấp, tiếng khàn khàn tràn đầy từ tính:
“Tô Nam, khi nào vị hôn thê thế? Còn em và Tô Kỳ… rốt cuộc phát triển đến mức nào ?”
Sự ăn ý giữa hai , cộng thêm việc Tô Kỳ quan tâm cô quá mức, đều khiến Phó Dạ Xuyên vô cùng khó chịu!
Tô Nam ngẩng mắt, nhàn nhạt quét qua Phó Dạ Xuyên, ánh rơi lên Lâm Cẩm Như và Chung Nguyệt.
“Vậy thì hỏi cô Lâm và bạn của cô thôi!”