Chung Nguyệt mới cơn giận dữ của Tô Kỳ dọa cho choáng váng, giờ vẫn kịp phản ứng .
Nghe thấy lời của Tô Nam, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Mọi ánh mắt đều đang chằm chằm cô , bầu khí trầm mặc mang theo sự căng thẳng dồn nén, khiến ngạt thở.
Cảm giác kỳ lạ, dù ngốc đến mấy, cô cũng ý thức gì đó đúng.
Thế nhưng chuyện liên hôn rõ ràng là chính miệng Lâm Cẩm Như với cô , thậm chí còn cho cô xem tấm hình chụp chung giữa chủ tịch Phó và ba của Lâm Cẩm Như, chứng cứ sờ sờ đó!
Cô như tìm sự cứu trợ, đầu Lâm Cẩm Như.
“Chị Cẩm Như…”
Lúc , Lâm Cẩm Như cũng sang Phó Dạ Xuyên.
Thấy ý định giải vây cho , còn mặt bao nhiêu , cứ để mặc Tô Nam chất vấn.
Những ký giả săn tin, họ cần ép hỏi, chỉ cần im lặng thôi, cũng đủ khiến khác khó xử đến cực điểm.
Cô cắn chặt môi, khó khăn tìm đại một cái cớ, cho một lối thoát.
“Có lẽ… là lớn trong nhà hiểu lầm thôi, chỉ đùa thôi mà, Tô tiểu thư và Phó tổng đừng để trong lòng.”
Tô Kỳ nhịn , khẽ lạnh một tiếng.
Chẳng hề khách khí, châm chọc thẳng thừng:
“Thì là giả ? Thời nay, ngay cả chuyện vị hôn thê cũng thể bịa đặt, đúng là kẻ lừa đảo ngày càng chẳng tiêu chuẩn gì nữa.”
Cái mũ lừa đảo đội thẳng lên đầu, sắc mặt Lâm Cẩm Như trắng bệch.
Cô là minh tinh, nếu việc lọt ngoài truyền thông thì…
Còn kịp mở miệng biện giải, Tô Nam nhịn mà ngáp một cái. Tô Kỳ thấy thế liền lập tức cầm lấy túi của cô, một tay ôm lấy vai cô, ánh mắt khinh khỉnh đảo qua xung quanh.
“Chúng về thôi, chuyện của khác, việc gì xen ?”
Tô Nam gật đầu, sang Ninh Triệu Liễu:
“Đi cùng ?”
“Tất nhiên .”
Ninh Triệu Liễu xách đồ cho cô, theo sát họ cùng rời .
Bọn họ khỏi, Lâm Cẩm Như còn níu kéo hình tượng mặt Phó Dạ Xuyên, bèn bước đến gần, ngập ngừng mở lời:
“Phó tổng, cũng chỉ là gia đình nhắc tới chuyện liên hôn, vốn định đợi khi nào việc chắc chắn mới…”
Chưa hết câu Phó Dạ Xuyên lạnh lùng cắt ngang.
“Chuyện thật, đừng nghĩ nhiều.”
Một câu như dội thẳng gáo nước lạnh đầu.
Dập tắt giấc mộng hão huyền của cô .
Liên hôn ư? Vĩnh viễn chẳng bao giờ thể thành sự thật.
Khuôn mặt Lâm Cẩm Như xám xịt, dứt lời thản nhiên lưng bước , chẳng chút cảm xúc, cứ thế đuổi theo bóng lưng của Tô Nam.
Tô Nam…
“Chị Cẩm Như, chị sợ cái gì chứ? Tại Phó Dạ Xuyên coi trọng cái phụ nữ đó đến ?”
Chung Nguyệt nhịn nổi, cất tiếng hỏi, giọng đầy uất ức.
Thật tức chết!
Ảnh đế Tô vốn xa vời vợi , thế mà tự xách túi cho Tô Nam?
Ghét c.h.ế.t !
Nghe , bàn tay Lâm Cẩm Như bỗng siết chặt, nhưng mặt vẫn nở nụ , giải thích với Chung Nguyệt.
Còn cố tình nâng giọng để quanh đó thấy:
“Chị sợ, thật chị cũng nghĩ giống Phó tổng thôi, bây giờ chị vốn chẳng kết hôn, hiện tại sự nghiệp đang lúc lên, bao nhiêu đạo diễn mời đóng phim…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-178-cau-bi-da-roi.html.]
“Áp lực từ gia đình về chuyện liên hôn mới khiến chị khó xử thôi.
“Giờ thì , chẳng cần lo mất lòng Phó tổng nữa.”
Nghe xong, Lục Kỳ lập tức nhận sự giả dối và phóng đại trong lời nữ minh tinh , bật khẽ một tiếng, chẳng buồn vạch trần, xoay rời .
“Tô Nam…”
Phó Dạ Xuyên đuổi theo, đúng lúc trông thấy Tô Nam ghế phụ bên cạnh Tô Kỳ, chuẩn rời .
Hắn sầm mặt bước tới, ánh mắt rét lạnh quét về phía Tô Kỳ.
“Để đưa em về.”
Tô Nam nhíu mày, đầu , chẳng thèm :
“Không cần.”
Tửu Lâu Của Dạ
Một chữ cũng chẳng thừa.
“Tiện thể bàn về phí sửa xe.”
Phó Dạ Xuyên bổ sung.
Tô Nam chống đầu lên cửa kính xe, gió đêm lùa , thổi tan men, thật mát mẻ dễ chịu.
Ánh mắt cô hờ hững ngước lên:
“Phó tổng, bồi thường cho một chiếc xe mới nhé?”
Đỡ sửa, càng đỡ phiền phức.
Cô thà bồi thường hẳn một cái mới, miễn đừng lấy chuyện dây dưa mãi.
Phó Dạ Xuyên đó, đôi mắt lạnh lùng, giọng điệu kiên quyết:
“Không , chỉ cần chiếc .”
Nhất định sửa!
Tô Nam tức đến bật , nếu cô còn cố tình khó thì đúng là uổng công sống đến bây giờ!
“Vậy cứ thẳng giá .”
Đôi mắt Phó Dạ Xuyên sâu thẳm như đáy biển, tối tăm đến mức thấu.
Hắn chậm chạp , cũng chẳng thể , bởi chỉ cần , sẽ mất cái cớ để tiếp tục liên lạc với cô.
Tô Kỳ mất kiên nhẫn, bấm còi, nghiêng đầu Phó Dạ Xuyên.
“Phó tổng, đá , giờ tới bám víu ?”
Trong mắt Phó Dạ Xuyên thoáng hiện tia lạnh lẽo.
Hắn nào quên cảnh hôm đó trong nhà Tô Nam, Tô Kỳ trần trụi nửa bước . Mỗi nghĩ đến, lồng n.g.ự.c âm ỉ đau nhói.
Cộng thêm hành động hôm nay, cơn giận trong lòng gần như nén nổi.
Ánh mắt Tô Kỳ băng lãnh đến tận xương.
“Tô Kỳ, đừng xen chuyện liên quan.”
Giọng lạnh lùng đến cực điểm, nếu , cho dù Tô Kỳ địa vị cao cỡ nào trong giới giải trí, cũng cách khiến bại danh liệt!
Tô Nam ngán ngẩm ngắt lời:
“Phó tổng, lát nữa gửi giá cho , chuyển khoản.”
Dứt lời, cô sang Tô Kỳ:
“Lái .”
Tô Kỳ búng tay một cái:
“Rõ .”
Hai chẳng thèm để ý đến khí thế lạnh lẽo của Phó Dạ Xuyên, nhấn ga một cái, xe lao vút , biến mất ngay mắt .