Lâm Nghiệp Mân nhíu mày, kinh hãi vô cùng.
“Cái gì? Sao chuyện thành thế ?”
“Con chỉ… tung một chút tin đồn thất thiệt về Tô Nam và Tô Kỳ mạng thôi, ai ngờ bọn họ báo cảnh sát! Ba, mau nghĩ cách , chặn chuyện xuống, con là minh tinh đó, thể để bắt …”
Lâm Cẩm Như đem bộ sự việc khai sạch, ai mà ngờ Tô Nam tuyệt tình đến thế? Hơn nữa, Tô Kỳ còn là ruột của Tô Nam, đúng là chọc tổ ong vò vẽ !
Tửu Lâu Của Dạ
Trong lòng Lâm Nghiệp Mân rối bời, hoang mang đến mức mất hết hồn vía, vội xoay cầu cứu Phó Dạ Xuyên, kết quả Trần Miễn ngăn .
Anh khách khí nhưng xa cách, chìa tay động tác mời:
“Lâm tổng, Phó tổng của chúng sắp hội nghị trực tuyến, thể quấy rầy, mời ông về cho.”
Thái độ Trần Miễn dứt khoát, để nửa phần dư địa. Lâm Nghiệp Mân đành bất đắc dĩ rời , gọi luôn cả Thạch Đông Tân trực tiếp đến tập đoàn Tô thị.
Ông cũng chẳng còn tâm trí giấu giếm chuyện và Thạch Đông Tân cấu kết nữa.
Ban đầu, ông nghĩ chỉ cần nhượng bộ, cùng lắm bỏ qua dự án , Tô Nam chắc chắn sẽ đồng ý tha cho Lâm Cẩm Như.
Ai ngờ, báo danh tính, Tô Nam căn bản thèm gặp.
Lâm Nghiệp Mân tức giận đến đỏ mặt, cứ quanh quẩn ở cửa tập đoàn Tô thị, quyết chịu .
Thạch Đông Tân bồn chồn bất an:
“Lâm tổng, chúng thật sự bỏ ? Đó là lợi nhuận thêm ba phần mười đó!”
“Câm miệng!”
Mãi đến khi trời tối, Tô Nam tan , cùng Dư Lâu một một .
Chưa kịp lên xe, Lâm Nghiệp Mân vội vã chạy đến.
“Tô tiểu thư…”
Nghe tiếng gọi, Tô Nam nghiêng đầu. Cô từng gặp Lâm Nghiệp Mân, nhưng nhận phía .
“Ồ, thì là Thạch tổng, vị chắc hẳn là Lâm tổng của Hàng Hải ?”
Lâm Nghiệp Mân sững , ngờ Tô Nam chỉ liếc qua đoán trúng.
Trong lòng ông , niềm tin thắng lợi vụ thương lượng bỗng dưng giảm hẳn.
“Tô tổng, Cẩm Như là con gái , mong cô tha cho nó một , nó là nghệ sĩ, thể để bắt giữ .”
Tô Nam khẽ , nhướng mày:
“Lâm tổng dạy dỗ con gái nghiêm thì chỉ cảnh sát ông dạy thôi, là của công chúng, càng giữ mồm giữ miệng, gương cho thiên hạ. Tin rằng , cô Lâm sẽ nhớ đời.”
Một bài học đau đớn, đủ để Lâm Cẩm Như khắc cốt ghi tâm cả đời, và cũng đủ hủy diệt con đường nghệ sĩ của cô !
Mà điều đó… thì liên quan gì đến Tô Nam?
Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy.
“Khoan , Tô tổng, chỉ một đứa con gái thôi. Thế , dự án Bờ Tây sẽ động tay động chân nữa, nhà thầu cũng giao trả , giữ nguyên mức giá bàn xong với các , như , Tô tổng hài lòng chứ?”
Tô Nam lạnh, cô vốn chẳng định chủ động tìm ông tính sổ, mà Lâm Nghiệp Mân còn trơ trẽn đến mức tự lôi !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-181-thang-thua-moi-la-quan-trong-nhat.html.]
Một nhà đúng là cha nào con nấy, thượng bất chính, hạ tắc loạn*!
Phía , Thạch Đông Tân lạnh toát mồ hôi, vốn mang tội đồng lõa với Lâm Nghiệp Mân, giờ bỏ về tay trắng, đúng là mất mặt ê chề.
Tô Nam liếc qua hai , khóe môi cong lên châm biếm:
“Ý của Lâm tổng là… còn cảm ơn ông vì tha cho dự án của tập đoàn Tô thị chúng ?”
Thật lạ lùng, ông từng tuổi , mà vẫn thể trơ mặt như thế.
Lâm Nghiệp Mân ho khan, vẻ chính trực mà giải thích:
“Tô tiểu thư, cô còn trẻ hiểu , thương trường vốn tàn khốc, thắng thua mới là quan trọng nhất.”
Tô Nam nhướn mày:
“ , thắng thua mới là quan trọng nhất.”
Khóe môi cô gợn lên một nụ nhàn nhạt, lạnh lẽo tàn khốc:
“Cho nên, Lâm tổng cũng chấp nhận sự thật . chỉ sẽ truy cứu trách nhiệm của Lâm Cẩm Như, mà còn sẽ truy cứu luôn cả ông.”
Lâm Nghiệp Mân giật nảy, ngẩng phắt đầu.
“Ý cô là gì?”
“Tổng giám đốc Lâm thật sự nghĩ rằng, thiếu Thạch Đông Tân thì dự án Bờ Tây sẽ thể triển khai tiếp đấy chứ?”
Ánh mắt Tô Nam thoáng qua một tia giễu cợt.
“Phó tổng của ông nhòm ngó cái ghế nhiều năm , chỉ tìm đến, lập tức gật đầu đồng ý, thậm chí còn giảm cho thêm một phần mười giá nữa, đúng là một cuộc hợp tác hảo!”
Sắc mặt Lâm Nghiệp Mân cùng Thạch Đông Tân đồng loạt tái mét, ánh mắt tràn đầy chấn động và kinh hãi.
Không thể tin nổi, Tô Nam tay rút củi đáy nồi như thế, khó trách ngay từ đầu cô chẳng thèm gặp họ, thì , cô sớm đối sách vẹn .
Nụ môi Tô Nam, lạnh lẽo đến tàn nhẫn:
“Lâm tổng, thương trường vốn dĩ tàn khốc, thắng thua mới là quan trọng nhất.”
Lấy gậy ông đập lưng ông, trả nguyên si câu .
Sắc mặt Lâm Nghiệp Mân u ám đến cực điểm, ông một con bé mới bước chân thương trường dắt mũi ?
Nói xong, Tô Nam dứt khoát xoay , Dư Lâu ở bên cạnh cung kính mở sẵn cửa xe.
Thạch Đông Tân lúc mới phản ứng kịp, vội vàng lao lên cầu xin:
“Tô tổng, xin tha cho một , đừng cho họ cơ hội. … giảm cho cô hai phần mười… , ba phần mười giá! Chỉ cần Tô tổng đồng ý, cho dù công cũng .”
Bởi ông rõ, chực chờ sẵn nhiều năm, một khi lật thì cả đời Thạch Đông Tân coi như xong, nửa đời phấn đấu, trôi theo mây khói hết.
Tô Nam xe, coi như hề thấy, khi hãm hại cô, bọn họ từng nghĩ đến hậu quả ?
Một lũ ngu xuẩn!
---
(*Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Người ngay thẳng, gương, thì kẻ sẽ hỗn loạn, vô kỷ luật.)