“Là thật đó, ngay cả Oánh Oánh cũng ở đó, cô còn mua chiếc đồng hồ nam Patek Philippe mà thích nhất, cứ chờ nhận quà , hahaha…”
Lục Kỳ nhịn , bèn tuôn hết .
Khiến trong lòng Phó Dạ Xuyên chút bất ngờ vui mừng, nghẹn bực.
Hắn cố nén sự hân hoan trong ngực, giả vờ bình tĩnh, giọng điệu trầm lạnh:
“Được , cúp máy .”
Vốn dĩ năm nay định tổ chức sinh nhật, nhưng xem vẫn rình rang một chút, nếu thì lấy cớ gì để mời cô đây?
Những năm , sinh nhật đều chỉ ăn mừng cùng vài em thiết, còn nhớ khi ly hôn, Tô Nam dường như mong tổ chức sinh nhật cho , nhưng thấy hai đối diện chẳng gì thú vị, nên khéo léo từ chối. Thế mà dường như năm nào cô cũng chuẩn quà cho .
Phó Dạ Xuyên nghĩ tới đây, lập tức gọi cho Trần Miễn.
“Quà sinh nhật đây nhận cả ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Trần Miễn khựng một thoáng.
Rất nhanh, kịp phản ứng:
“Phó tổng, những món quà quý giá thì đều cất trong két an và tủ trưng bày.”
Anh bối rối trong lòng, dường như nhớ rõ Tô Nam ba năm tặng gì.
“Còn quà Tô Nam tặng?”
Trần Miễn lặng vài giây, chậm rãi hỏi :
“Phó tổng, ý là… năm nào?”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên chợt lạnh lẽo, giọng trầm thấp nặng nề:
“Tất cả.”
Trần Miễn khẽ ho khan, lấy dũng khí mà đáp:
“Năm đầu tiên, Tô tiểu thư tặng một chiếc nhẫn… nhưng… … tự mất …”
Anh lí nhí, cố gắng giúp nhớ .
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên trong khoảnh khắc u tối, ánh mắt xám lạnh, tim co thắt dữ dội, đau nhói.
Hắn bỗng nhớ , ngày cưới, thậm chí họ còn nhẫn cưới, vì chẳng buồn quan tâm đến hình thức đó, là cô chuẩn .
Hắn từng đeo hai ngày, cảm thấy vướng víu, tiện tay nhét một túi áo nào đó.
Sau đó, chẳng bao giờ thấy nữa…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-183-chiec-nhan-co-ay-tang.html.]
Trần Miễn tiếp tục:
“Năm thứ hai, Tô tiểu thư tặng một chiếc khăn quàng tự tay cô đan, nhưng tiện tay tặng cho Kiều Uyển Như, đó cô vứt .”
Chưa kịp để Phó Dạ Xuyên phản ứng, luôn một :
“Năm thứ ba… cô chẳng tặng gì cả.”
Tửu Lâu Của Dạ
Trong điện thoại, bỗng chốc lặng ngắt như chết.
Tim như xé rách, nghẹn đau đến thở nổi, cơ thể cứng đờ, từng chút niềm tin trong lòng như đang sụp đổ.
Hắn bỗng nhận , mài mòn nhiệt tình của một là một việc bình thường, tàn nhẫn đến tột cùng. Hắn chính tay vắt kiệt sự nhiệt tình của Tô Nam.
Cho nên năm thứ ba, cô chẳng còn buồn tặng gì nữa, chiếc nhẫn, chiếc khăn quàng đều là thứ từng , đánh mất.
Khi , chẳng thấy gì, nhưng hôm nay, đau đớn đến mức thở nổi?
Hắn dám nghĩ sâu hơn, sợ rằng câu trả lời chính cũng chẳng chịu nổi.
Quăng điện thoại xuống, như kẻ phát điên lao phòng đồ, lôi bộ áo khoác , từng chiếc từng chiếc một, lục soát từng cái túi…
Quần áo chất thành núi nhỏ, nhưng vẫn chẳng gì, tìm thấy, quần áo mấy năm còn giữ, huống hồ giúp việc dọn dẹp hàng ngày, thể để sót, tin, nhưng những ngày thờ ơ … giờ giống như lồng n.g.ự.c thiếu mất một mảnh, trống rỗng, chẳng gì lấp đầy.
Chiếc nhẫn đó…
Chiếc nhẫn Tô Nam dồn hết bao nhiêu dũng khí và hy vọng, vượt qua tuyệt vọng mà trao cho cô đặt tay .
Kết quả, ném mất…
Một lúc lâu , Phó Dạ Xuyên bước khỏi phòng đồ, run run tìm điện thoại của Tô Nam.
Khoảng khắc chờ đợi, lòng như hàng vạn con kiến gặm nhấm.
“Anh , chi phí sửa chữa hết bao nhiêu?”
Giọng Tô Nam đầy nhẫn nhịn và thiếu kiên nhẫn, dứt khoát, chẳng thèm khách sáo.
Tim Phó Dạ Xuyên đập loạn, nghĩ sắp điên mất, nhưng giọng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Tô Nam, mai là sinh nhật , em đến dự nhé.”
Lần đầu tiên, mở miệng mời khác dự tiệc sinh nhật, lòng bỗng thắt .
Vài giây im lặng trong điện thoại, với mà chính là những giây phút dày vò nhất.
Rồi bất chợt, vang lên tiếng khẽ của Tô Nam.
“Phó tổng, quên ? Chúng bạn bè.”