Thì , việc Phó Dạ Xuyên chuyện mất chiếc nhẫn là để cố tình đ.â.m tim cô ?
Phó Dạ Xuyên, quả thật là ác độc, nhưng trái tim cô sớm chai sạn từ những vết thương chồng chất, nay hóa thành tường đồng vách sắt, còn gì thể cô đau hơn nữa?
Phó Dạ Xuyên khẽ cau mày, định gì đó thì ở cách đó xa, Trình Ý để ý thấy tình hình, lập tức tới.
“Tiểu tiên nữ Tô Nam …”
Nghe thấy cách gọi , khóe môi Tô Nam nhịn khẽ cong lên, những ký ức đau buồn Phó Dạ Xuyên gợi bỗng chốc trở nên chẳng còn quan trọng nữa.
Kẻ đắm chìm trong quá khứ mới là kẻ đáng thương.
Trình Ý chẳng chẳng rằng, trực tiếp khoác vai Tô Nam, ánh mắt liếc sang Phó Dạ Xuyên đầy cảnh giác.
“Còn thiếu một , chỉ còn chờ chị thôi, em cố tình giữ chỗ cho chị, chơi vài ván nhé?”
Nếu là mười phút lẽ cô còn hứng thú, nhưng giờ thì…
Tô Nam khẽ nhếch môi, nụ thoáng lạnh:
“Thôi bỏ , mệt , về đây.”
“Vậy để em đưa chị về.” Trình Ý chút do dự.
Tô Nam bật :
“Hôm nay thì khỏi, quản gia sẽ tới đón , là nhân vật chính, thể bỏ tiệc giữa chừng .”
“Em mà, ai quan trọng bằng chị?”
Tửu Lâu Của Dạ
Trình Ý đúng là phát huy triệt để tinh thần thấy sắc quên nghĩa.
Tô Nam bước vài bước, chợt nhớ điều gì, cô lấy tấm séc khỏi túi, nhanh tay một dãy , thẳng tới mặt Phó Dạ Xuyên.
Phó Dạ Xuyên cau mày, ánh mắt vẫn còn lạnh lẽo tan, nhưng khi thấy Tô Nam , thoáng chốc, sự băng giá liền biến mất còn dấu vết.
Tô Nam cứng rắn nhét tấm séc túi áo vest n.g.ự.c .
“Bốn mươi triệu tệ, đủ để mua một chiếc xe mới nhỉ. Từ nay chúng coi như xong nợ.”
Nụ nơi khóe môi cô lạnh lùng, hề chút ấm áp. Cô cố tình trả cao hơn giá thị trường để chấm dứt sạch sẽ, dây dưa.
Cô chán ngấy sự quấn quýt cố tình của , chán ngấy những lời từng trong tập đoàn Cự Lập hôm đó.
Vì áy náy mà duy trì quan hệ giữa hai nhà ?
Hừ, kệ !
Không chút do dự, cô xoay bước , nhưng từ phía , giọng trầm khàn vang lên:
“Tô Nam, tin tùy em, nhưng chiếc nhẫn đó… thật sự cố ý đánh mất.”
Một lời giải thích yếu ớt, nặng nề.
Tô Nam tin mới lạ!
Cô buồn đầu, giày cao gót gõ nhịp lạnh lẽo, khí thế sắc bén, lạnh nhạt mà kiêu ngạo khiến khác thể rời mắt.
Trình Ý tiễn cô tận cửa, lặng lẽ theo bóng dáng rời .
Quản gia chờ sẵn, đưa cô về biệt thự lớn.
“Đại thiếu gia về, lão gia dặn cả nhà đông đủ mới .”
Tô Nam khẽ bật , câu thấy chẳng lành, nhưng quản gia và Tô Dịch Phong vốn hiểu ngôn ngữ mạng, càng hiểu ẩn ý phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-192-kim-cuong-vun-cho-cau.html.]
Vừa bước cửa, Tô Tiểu Hổ nhào chân cô.
“Ma ma, con yêu nhất đời…”
Tô Nam vội cúi , bế hổ con ên, xoa lên bộ đồ hổ nhỏ xinh bằng Hermes đầy bất ngờ.
“Wow, Tô Tiểu Hổ, con mặc bộ ngầu quá mất…”
Trên một chú hổ con khoác thêm một bộ da hổ may riêng, trẻ con nên mặc đồ xinh xắn dễ thương ? Kiểu phối đồ , đúng là lạ đời!
Tô Tiểu Hổ tự hào ngẩng cao đầu, đôi mắt láu lỉnh sáng long lanh:
“Con vốn dĩ ngầu mà.”
“Tiểu Nam về .”
Tô Dịch Phong từ lầu xuống, giọng lười nhác, dang rộng vòng tay.
Tô Nam mỉm , định lao vòng ôm của ba , nhưng còn kịp ôm thì chặn .
Tô Dịch Phong khoát tay, bất đắc dĩ:
“Không con, ba ôm Tiểu Hổ của ba cơ.”
Nụ gương mặt Tô Nam bỗng cứng đờ: “…?”
Chẳng lẽ cô còn là con gái cưng nữa ?
Tô Dịch Phong cẩn thận bế lấy Tô Tiểu Hổ, nâng niu như bảo vật:
“Tiểu Hổ ngoan, để ông ngoại dẫn con dạo nhé!”
Tô Kỳ dài sofa, cảnh tượng , nhịn bật , liếc khuôn mặt sững sờ của em gái.
“Tiểu Nam, em cũng ngày hôm nay ?”
Tô Nam trừng mắt :
“Ít nhất em còn hơn , mới là kẻ ruồng bỏ!”
Tô Cẩn từ nhà bếp tới, gật đầu đồng tình:
“Tiểu Nam, dự án Bờ Tây mà em phụ trách .”
Tô Nam kiêu hãnh ngẩng cao cằm, hất mái tóc bên tai:
“Tất nhiên ! Anh cả, mang quà cho em ?”
Tô Cẩn khẽ gật đầu, mặt tỉnh bơ:
“Anh mang cho em ít kim cương, để sẵn trong phòng .”
Ít?
“Là bao nhiêu?”
“Chừng hai trăm viên kim cương trắng thượng hạng, cắt, em thể tự thiết kế thành đồ em thích.”
Tô Kỳ: “Quả nhiên tiền thì mới chu đáo… Anh cả, còn phần em ?”
Tô Cẩn liếc thằng em một cái:
“Em cắt xong còn dư vụn kim cương thì cho .”
Tô Kỳ: “…?”
Tại chứ?!