Đó là con nhỏ, ai mà mua nổi chứ?
Bởi nên trong phòng live nhiệt độ cao nhưng ai dám tay, dãy với hàng loạt con 0 phía khiến hoa mắt tim đập rộn ràng.
Ngay cả khi MC công bố món hàng trị giá hai mươi tỷ, vẫn chẳng ai ngó ngàng.
Thì là một hòn đảo tư nhân nhiệt đới, gần khu Nabba.
Tên gọi là đảo hổ.
Ai mua đảo ngay trong livestream cơ chứ?
MC vốn chỉ đưa cho vui, chút chiêu trò để hút nhiệt và xem mà thôi, nào ngờ, hòn đảo bỗng chốc mua mất.
Tửu Lâu Của Dạ
Người mua ai khác, ID hiện rõ: Baby nhiều tiền!
Ngay lập tức, phòng live bùng nổ!
Tài khoản của Tô Nam tái xuất giang hồ.
Từ cô vung tay tám tỷ mua sạch cả phòng live, còn chỉ đạo sang livestream Châu Âu mua hộ hàng.
Đến nay, một phát ném hai mươi tỷ, mua hẳn đảo tư nhân ở Nabba, thì với tiền mà … tiền chỉ là một chuỗi con mà thôi.
…
Tô Nam vẫn hề bản một nữa leo lên hot search, cô rửa mặt xong, thì Tô Tiểu Hổ nhảy nhót đến chân cô:
“Ma ma, con mua một con tiểu hổ …”
Khóe miệng Tô Nam giật giật, cầm lấy điện thoại kiểm tra.
Trước mắt tối sầm…
Tin nhắn ngân hàng báo:
[Thanh toán 20 tỷ thành công!]
Đảo tư nhân Nabba, đảo hổ chính thức thuộc về Tô Nam!
Tô Tiểu Hổ tròn mắt, tươi, hưng phấn nhảy nhót, mềm mại nhào lòng cô.
Tô Nam thì chẳng thấy gì ghê gớm, tuy tiền nhỏ, nhưng lỡ tiêu thì thôi.
Có điều… mua đảo thì thật sự chẳng để gì cả.
Đang rầu rĩ, trong bếp vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tô Kỳ:
“Là ai tiêu mất của hai mươi tỷ?!”
Tô Nam ngẩn , kỹ tin nhắn, chợt bừng tỉnh…
Ồ, thẻ liên kết với tài khoản của Tô Kỳ, quá, tiết kiệm một khoản.
Tô Kỳ hằm hằm chạy , cầm điện thoại, căm phẫn chằm chằm cô em gái ruột:
“Tại ?!”
Tô Nam điềm nhiên mỉm , thong thả đáp:
“Để chúc mừng em tiếp quản công ty, chỉ trong thời gian ngắn kiếm cho công ty mười tỷ, em đặc biệt mua cho một hòn đảo nhỏ.”
Tô Kỳ thấy tim nhói lên một trận, một nỗi đau… vô duyên vô cớ.
Kiếm mười tỷ, ăn mừng bằng cách tiêu hai mươi tỷ?
Anh sang Tô Dịch Phong bước :
“Ba, ba chắc chứ? Tiểu Nam sẽ sập cả tập đoàn Tô thị đó chứ?”
“Vớ vẩn!” Tô Dịch Phong rằng, tát cho một cái đầu.
“Có tiền thì mua, chẳng chỉ là một hòn đảo thôi ?”
Ông thẳng con trai thứ ba, thất vọng lắc đầu, quả nhiên đứa con là kém cỏi nhất!
Tô Kỳ: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-196-no-thi-co-tam-tu-xau-xa-gi-chu.html.]
tại nào trả tiền cũng là ?
Du thuyền là , phòng live cũng , giờ đến đảo, vẫn là ?!
Rõ ràng Tô Cẩn với Tô Minh giàu hơn nhiều mà!!!
Tô Nam nheo mắt tươi:
“Anh ba, em với Tiểu Hổ sẽ luôn ghi nhớ ơn .”
Nói xong, cô ôm lấy Tô Tiểu Hổ thẳng tiến về phòng.
…
Trên mạng, cơn sốt vẫn hạ nhiệt:
“Chị đại, còn mua đảo nữa ?”
“Tổng giám đốc Tô, cầu bao nuôi?”
“Nữ thần, mua em , em rẻ hơn đảo nhiều!”
“Muốn cảm giác tiêu hai mươi tỷ là thế nào quá!!!”
“Chua quá chua quá, treo cổ lên cây chanh đây!”
…
Sự việc rầm rộ suốt một ngày, đến tối, ý tứ của Tô Nam, Đỗ Nham khéo léo kiểm soát dư luận.
Đêm đó, cô Tần Du kéo quán bar Nhất Thính để ăn mừng vụ… mua đảo.
Vừa bước , ánh sáng lấp lóa, Tô Nam liền thấy Tần Du đang đùa với nhân viên pha chế, thấy cô, ánh mắt Tần Du khác lạ, đó lắc đầu, trêu chọc:
“Tô đại tiểu thư, . tay cũng quá hào phóng đấy!”
Tô Nam chột khẽ:
“Có thể … đó là run tay ?”
Móng vuốt của Tiểu Hổ run mà, chứ nó thì thể tâm tư xa gì chứ? Chỉ là thấy tên hòn đảo , bèn ấn thôi.
Đáng tiếc, thì cũng chẳng ai tin nên chỉ còn cách nhận lấy thôi.
Nhân viên pha chế Tô Nam bằng ánh mắt đầy kính nể, đặt một ly tequila mặt.
Cô mỉm , nâng ly nhấp một ngụm:
“Cảm ơn.”
Tần Du thở dài:
“Xong , thêm một đám từ bỏ ý định theo đuổi , ai chịu nổi kiểu mua đảo chơi của chứ!”
Ít thì mua cũng nên khiêm tốn chứ.
Tô Nam chẳng mấy bận tâm, khẽ nhướng mày:
“ tiêu tiền của nhà , liên quan gì đến đàn ông chứ?”
“Ừ, cũng đúng, dù ngay cả Phó Dạ Xuyên như thế, còn chẳng thèm để mắt cơ mà.”
Tần Du mím môi, vẻ thật lòng lo cho bạn:
“Sau nếu nhu cầu, cứ bỏ tiền mua đàn ông đắt nhất cũng .”
“Khụ khụ!”
Một ngụm rượu suýt khiến Tô Nam sặc c.h.ế.t tại chỗ, cô liếc Tần Du một cái, quả là chị em !
Tần Du vẫn nghiêm túc chau mày suy nghĩ:
“Ít nhất, cũng đắt hơn Phó Dạ Xuyên. Cậu thấy đáng giá bao nhiêu?”
Tô Nam mím môi, hờ hững lạnh, thuận miệng đáp:
“Anh , một xu cũng đáng.”