Cảnh tượng rơi mắt , thoạt thì chính là Ngụy Thành và Tô Nam quan hệ thiết. Mà Phó Dạ Xuyên thì giận dữ đến mức mất hết lý trí.
Trong phút chốc, lòng hiếu kỳ nhiều khơi dậy, bàn tán thầm kín.
Quả nhiên, tình cảm của giới hào môn, phức tạp và biến hóa khó lường.
Lời của Phó Dạ Xuyên khiến Tô Nam cảm thấy buồn . Hắn dựa mà xen chuyện của cô?
Cô im lặng, nhướng mày khẽ :
“Anh đoán xem…”
Ngụy Thành cuống quýt giải thích:
“Lão Phó, với cô thật sự quen!”
Phó Dạ Xuyên chẳng thèm liếc một cái, càng buồn .
lúc đó, Lục Kỳ bước tới, cái thế cục tam giác méo mó , nhịn lên tiếng Phó Dạ Xuyên:
“Không quen ? Nhìn thế nào cũng thấy quen đấy!”
Khóe môi Ngụy Thành giật giật, lông mày cau chặt.
“Cậu rốt cuộc về phía nào?”
Lẽ nào thằng Lục Kỳ là tai mắt mà Tô Nam cài bên cạnh bọn họ?
Khí thế của Ngụy Thành đè ép xuống, dù cũng xuất quân đội, đánh thì Lục Kỳ chẳng đánh . Lục Kỳ đành rụt cổ, trốn ngay lưng Phó Dạ Xuyên.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên vẫn dán chặt lên Tô Nam, như đang chờ một câu trả lời từ cô, nếu cô rõ, tuyệt đối sẽ dễ dàng bỏ qua.
Tô Nam cũng điều đó, khóe môi cong cong, ánh mắt lóe lên ý đầy thâm ý:
“Dù gì cũng quen ba năm , thể là quen ?”
Ngụy Thành chính là chửi mắng cô suốt ba năm trời, ấn tượng đó, mà quên cho nổi!
Lục Kỳ vội vàng gật đầu phụ họa:
“ , đúng .”
Ngay lập tức, ánh nguy hiểm của cả Ngụy Thành lẫn Phó Dạ Xuyên cùng lúc lia sang .
lúc , Tần Du cầm theo điện thoại bước tới, giả vờ như nơi đây đang căng thẳng thế nào, cô mỉm Tô Nam:
“Điện thoại của reo đấy, ?”
Tô Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lý do thoát ! Không một lời, cô cầm lấy máy, xoay rời .
Tần Du nhanh chân đuổi theo:
“Thế nào ?” Tô Nam hỏi nhỏ.
Tần Du rạng rỡ:
“Ảnh chụp xong , cực kỳ hảo! Đặc biệt là cái cảnh kéo cà vạt , thật sự ngầu c.h.ế.t !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-219-cau-dung-ve-phia-nao.html.]
khoảnh khắc đó, Phó Dạ Xuyên mới bước , sắc mặt đen kịt.
Tô Nam thở một , lòng thầm nghĩ: Tốt quá, uổng công gượng ép diễn một màn quyến rũ.
Chỉ là, nhớ phản ứng quá khích của Phó Dạ Xuyên, cô thấy… quá .
Hai tính tìm một góc yên tĩnh để ngắm mấy tấm ảnh chụp, ai ngờ, ngay khúc rẽ hành lang, bắt gặp một nhóm tiểu thư danh môn ríu rít kéo về phía nhà vệ sinh.
“Nghe là Tô Nam đuổi Tống Trì hả? Không thể nào…”
“Tống Trì là nhân vật nổi danh ở thành phố C, năng lực còn hơn cả cánh đàn ông, Tô Nam ?”
Rồi giọng của Phó Oánh Oánh vang lên, mang theo vẻ hả hê:
“Tô Nam vốn bụng hẹp hòi, thấy giỏi hơn thì ghen ghét đỏ mắt, dựa thế lực gia đình, cố tình gây khó dễ trong ăn, Tống Trì chấp nhặt với cô nên mới lựa chọn rời .”
Đám lập tức một tiếng, ánh mắt như vỡ lẽ.
Thấy hiệu quả , Phó Oánh Oánh càng đắc ý, cố tình hạ giọng, nhưng đủ để ai nấy đều thấy:
“Cô sĩ diện đến thế, các xem trò của cô ?”
Mọi liếc , nhưng chẳng ai dám mở miệng, gia đình đều dặn rõ, tuyệt đối chọc nhà họ Tô, nhất là Tô Nam.
Phó Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng:
“Thôi , các dám thì để !
Chỉ là… cần sự phối hợp của các .”
…
Tần Du và Tô Nam liếc , cùng chung suy nghĩ: là lời luôn dễ đường vệ sinh… Mà còn trúng một màn kịch cực kỳ đặc sắc!
Hai xoay , tìm chỗ thật dễ thấy. Chưa bao lâu, quả nhiên thấy Phó Oánh Oánh dẫn theo mấy cô bạn ngang qua.
Vừa đảo mắt một vòng, cô thấy Tô Nam.
Tần Du ghé sát tai cô bạn:
“Hay là chúng ?”
Khóe môi Tô Nam khẽ nhếch:
“Chơi với cô một chút , dù cũng đang rảnh mà.”
Tần Du đành giơ tay chịu thua: Được , bà tổ nổi hứng thì ai cản nổi.
Chỉ chốc lát, Phó Oánh Oánh một bước . Khí thế ngang ngược thường ngày thu , đó là dáng vẻ ngoan ngoãn, khiêm tốn, đầy thành ý.
“Chị Tô Nam…” Cô cất giọng ngọt ngào.
Tần Du lập tức động tác giả vờ nôn.
“Xin , xin , thật sự nhịn nổi…”
Cô giơ tay hiệu giải thích.
Tửu Lâu Của Dạ