Phó Dạ Xuyên nghiêng đầu Tô Nam.
Cô chăm chú dõi theo màn hình lớn, đường nét gương mặt nghiêng nghiêng mềm mại, sống mũi cao thẳng, từng tấc da thịt đều hảo tì vết.
Tửu Lâu Của Dạ
Cô im lặng xem phim, bất kể cảnh phim bao nhiêu cú xoay chuyển bất ngờ, âm thanh đột ngột dọa , cô cũng chẳng chút hoảng sợ nào. Ngược , còn hứng thú bình phẩm, thỉnh thoảng bật một tiếng khẽ.
Giống như chẳng thèm để mắt đến mấy trò cố tình dựng lên bầu khí rùng rợn rẻ tiền, giễu cợt mấy hiệu ứng giả đến mức một đồng cũng đáng.
Cô xem bộ phim kinh dị như đang xem hài kịch.
Bàn tay Phó Dạ Xuyên siết chặt, trong lòng những tình huống sắp đặt, mong chờ bao lâu cuối cùng chẳng gì xảy . Bao nhiêu mong đợi, bao nhiêu nóng ruột, đều tan biến trong tiếng nhạt nhẽo của cô, chẳng khác nào khói bụi.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng về phía bộ phim gọi là kinh dị , cực kỳ chán ghét.
Cho đến khi phim kết thúc, Tô Nam thậm chí chẳng hề động đến bỏng ngô nước ngọt một nào.
Trong khi đó, cặp đôi phía hận thể chung một chiếc ghế, dính chặt .
Sắp hết phim, cô cúi đầu bấm vài cái điện thoại, thản nhiên sang .
Lông mày cô nhíu :
“Phó tổng, cứ mãi thế?”
Cô hề hạ giọng, cặp tình nhân phía thấy, lúc mới giật phát hiện phía còn !
Giọng nhàn nhạt, trong trẻo nhưng mang theo chút lạnh lùng:
“Em là em.”
Tô Nam nghẹn lời: “…”
Hắn hỏi tiếp:
“Vì em thấy sợ?”
Cô liếc một cái, ánh mắt lạ lẫm, môi khẽ nhếch nhạt:
“Những chuyện trải qua mới thật sự là kinh dị.”
Mấy hiệu ứng rẻ tiền, bối cảnh cẩu huyết , bảo cô sợ thì đúng là ma quỷ hiện hồn.
So với bộ phim, điều khiến cô e ngại hơn là liệu cặp đôi phía kìm bản , may mà cuối cùng họ cũng còn giữ chừng mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-299-tranh-xa-cau-ta.html.]
Nghe , n.g.ự.c Phó Dạ Xuyên thắt , đau đến mức nghẹn .
Hắn im lặng , ánh mắt trở về với vẻ u tối sâu thẳm.
Cặp tình nhân phía vội vàng lên, chỉnh quần áo cúi đầu rời khỏi rạp.
Điện thoại trong tay Tô Nam sáng lên, cô tiện mắt liếc một cái, cũng dậy:
“Không còn sớm nữa, nên về thôi.”
Phó Dạ Xuyên lập tức lên, mở miệng một cách tự nhiên:
“Để đưa em về.”
Ra đến cửa rạp, trông thấy quản gia từ xa tới, Tô Nam khựng , giọng mang theo chút lạnh nhạt:
“Phó tổng, nể tình từng cứu một mạng, hy vọng sẽ . Nghi Nghi là bạn của , bất kể vì lý do gì mà gặp , cũng quyền can thiệp.”
Phản ứng tối nay của Phó Dạ Xuyên, phần vượt ngoài dự đoán, cũng phần vượt quá giới hạn.
Rốt cuộc tại Phó Ngôn Nghi đột nhiên sợ , tại khéo va xe của . Nếu rõ thì chuyện sẽ còn tái diễn.
Phó Dạ Xuyên dĩ nhiên cũng thấy quản gia đang tới, nhưng những lời của cô vẫn khiến mặt tối sầm .
Cả buổi tối nay, luôn cẩn thận chăm sóc cảm xúc của cô, ngừng nhượng bộ. Chỉ cần thể cùng cô xem một bộ phim, cảm thấy đó là thứ xa xỉ chẳng dám mơ tưởng.
Vậy mà Tô Nam vẫn chịu để cho một tia hy vọng nào. Trong lòng cô, ngay cả Phó Ngôn Nghi cũng quan trọng gấp vạn .
Ngực như một nắm đ.ấ.m nặng nề giáng xuống, đau đến mức nghẹt thở.
Tô Nam vốn định chờ đáp lời, thậm chí buồn tạm biệt.
Thế nhưng, ngay khi cô sắp bước khỏi rạp, phía bất ngờ lao tới, mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay, kéo cô áp sát cột trụ cạnh đó.
Đôi mắt trở vẻ lạnh lẽo thường ngày, nhưng trong đáy mắt là cơn sóng dữ dội đến mức như nuốt trọn cô lòng.
Bàn tay đàn ông siết chặt bờ vai cô, chẳng buồn che giấu cơn giận dữ, cũng chẳng che giấu sự ghen tuông. Hắn thể nào chịu nổi sự thờ ơ của cô thêm nữa.
Giọng cố tình ép xuống, trầm thấp khàn khàn, từ tính nhưng lạnh lẽo, mang theo khí thế bức , chính tà:
“Tô Nam, cũng hy vọng sẽ . Vậy nên, em tránh xa . Nếu , cả đời đừng mong yên . Anh nỡ động đến em, nhưng thì khác.”