Tô Nam nghĩ thông suốt điểm , tâm trạng hơn hẳn.
Gần mười một giờ, cô thoải mái ngâm trong bồn tắm, đắp mặt nạ, chuẩn ngủ.
Mở điện thoại , trong danh sách yêu cầu kết bạn mới xuất hiện avatar quen thuộc, màu đen, là Phó Dạ Xuyên.
Lời nhắn kèm theo khi gửi lời mời là: Bạn bè bình thường.
Khóe môi Tô Nam khẽ giật, khẽ đầy châm biếm.
Người đàn ông mới uy h.i.ế.p cô, bắt cô tránh xa Phó Ngôn Nghi, mà giờ còn trơ mặt xin kết bạn?
Cô thẳng thừng nhấn từ chối. Cơn buồn ngủ ập tới, cô tắt điện thoại, ngủ luôn.
Bên , Phó Dạ Xuyên màn hình điện thoại, gương mặt trầm tĩnh lạnh lùng.
Trên máy hiện rõ: Đối phương từ chối thêm bạn.
Quả nhiên, lúc rời khiến cô sợ hãi !
Bận rộn cả buổi tối mà chẳng chút tiến triển nào, cảm giác tuyệt vọng giống như đang đối mặt vực sâu, bất lực thể xoay chuyển.
Đêm khuya yên tĩnh, chỉ là… ngủ say giấc nồng, thao thức suốt đêm.
---
Ngày hôm , tại tập đoàn Phó thị, trợ lý Trần Miễn gõ cửa bước , thấy Phó Dạ Xuyên đó, sắc mặt lạnh lẽo hờ hững. Những ngày tâm trạng vốn , ai cũng dè chừng.
Không cần đoán, chắc chắn va đinh ở chỗ Tô tiểu thư !
“Phó tổng, tiền mua bức tranh đó là một trăm triệu, chuyển cho trợ lý Dư Lâu của Tô tiểu thư.”
Phó Dạ Xuyên khựng , giọng nhàn nhạt: “Ừ.”
Trần Miễn tiếp tục báo cáo:
“Studio của Phó thiếu gia cắt bộ nguồn vốn, các tác phẩm cũng đồng loạt gỡ xuống. Những hợp tác đó, liên hệ đối phương để hủy bỏ. Không đến nửa ngày, studio của Phó thiếu gia chắc chắn sẽ đối mặt phá sản.”
Với thế lực nhà họ Phó, xóa bỏ một studio nhỏ bé chẳng qua chỉ là chuyện nhấc tay.
Thực Phó Ngôn Nghi vốn thể tránh kết cục , một trẻ tuổi theo đuổi giấc mơ, chịu áp lực từ gia tộc mà vẫn dựng nên studio, là khó , nhưng bây giờ tất cả đều tan biến!
Tửu Lâu Của Dạ
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên vẫn lạnh nhạt, cúi mắt liếc đồng hồ, như thể nửa ngày cũng là quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-301-thu-khong-thuoc-ve-cau-thi-dung-mo-tuong.html.]
lúc , điện thoại đổ chuông, là Phó Ngôn Nghi.
Hắn ý định máy, trực tiếp ấn tắt, chuông vang lên hết đến khác chịu dừng.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên ngày càng khó coi, phiền đến phát bực, thẳng tay kéo danh sách chặn, nhưng ngay đó điện thoại của Trần Miễn reo.
Nhìn thấy tên hiển thị là Phó Ngôn Nghi, Trần Miễn lúng túng liếc gương mặt lạnh như băng của sếp, chọn cách từ chối cuộc gọi.
“Ra ngoài .” Phó Dạ Xuyên lệnh.
“Vâng.”
Trần Miễn thở phào, nhanh chóng rời .
Lúc , điện thoại của Phó Dạ Xuyên vang lên, là Phó lão gia
Hắn khựng một chút mới nhận.
“Nghe con đóng cửa studio của A Ngôn?”
Giọng Phó Dạ Xuyên nhàn nhạt, ngón tay kéo lỏng cà vạt, động tác thản nhiên:
“ . Con định để nó sang công ty chi nhánh ở thành phố lân cận rèn luyện, thể cứ mãi sống qua ngày bằng tính mạng. Đã là con cháu nhà họ Phó thì đương nhiên chăm lo.”
Phó lão gia liền hài lòng: “Ừ, vẫn là con suy nghĩ chu .”
“Ông cố, ông đổi thái độ ? Chú đang bắt nạt con đó!”
Giọng của Phó Ngôn Nghi bất mãn vang lên, hóa là cướp điện thoại.
“Chú, chú quá đáng ! Chú thế mà khiến tất cả nhà đầu tư của cháu đồng loạt hủy hợp đồng? Trong tài khoản của bọn cháu chẳng còn đồng nào, còn nợ một đống!”
Phó Dạ Xuyên cúp máy, ánh mắt lạnh lẽo như ngâm băng.
Giọng điệu thản nhiên, nhưng mang theo cảnh cáo rõ rệt:
“Cho nên, với , đừng mơ tưởng đến những thứ thuộc về .”
Cho dù là cháu ruột, cũng tuyệt đối nương tay.
Nói xong, dứt khoát cúp máy.