Sau Khi Ly Hôn, Tôi Về Quê Trồng Trọt - Chương 31: Đây là giang sơn của tôi - Tại sao phải từ bỏ?
Cập nhật lúc: 2025-10-12 09:42:44
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa trưa thật phong phú.
Móng heo hầm đậu phộng, mộc nhĩ cải thìa, cá trích kho tàu, gan heo xào, dưa leo trộn, cà tím kho, tôm suối chiên giòn, trứng xào cà chua.
Tám đĩa thức ăn bày đầy bàn, món nào cũng bắt mắt thơm ngon, hương thơm lan tỏa khiến thèm thuồng, khiến Hứa Quân Trác và Triển Dương kinh ngạc thôi.
Tất cả những món ... đều do một Tô ?
Họ gần như thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Tô , vốn như một công tử quyền quý buộc tạp dề, trong bếp cầm chảo nấu ăn, cảnh đó quá đỗi trái ngược.
Tô Lăng khách sáo mời họ xuống, bày đũa và muỗng, bát canh. Lận Phong nhận lấy đũa từ tay , đưa cho Hứa Quân Trác, Hứa Quân Trác hoảng hốt dậy.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Lận, tự ..."
Lận Phong liếc một cái đầy lạnh nhạt, Hứa Vận Trác ngượng ngùng xuống, cùng Triển Dương rụt rè tiếp nhận sự phục vụ của sếp và phu nhân sếp.
Cảnh lúng túng trong phòng khách buổi sáng vẫn còn văng vẳng trong đầu, giờ cùng bàn ăn với Tổng giám đốc Lận, khiến họ vô cùng bất an, tay chân để cho .
Tô Lăng múc cơm từ nồi điện, thấy họ thoải mái liền : "Hai là trợ lý đắc lực của Lận Phong, cơ hội gặp mặt, hôm nay hiếm khi gặp, đừng khách sáo, cứ xem đây là nhà ."
Hứa Quân Trác và Triển Dương nhận cơm, cảm thấy vinh dự mà hoang mang. Trước gì cơ hội gặp? Tổng giám đốc Lận công tư phân minh, coi trọng sự riêng tư, mặc dù bọn họ là trợ lý tổng giám đốc cũng bao giờ dám can thiệp chuyện riêng của cấp , cộng thêm chuyện Tô từng đến công ty, cũng bao giờ cùng Tổng giám đốc tham gia tiệc tùng, quen cũng là điều bình thường.
Nếu Tổng giám đốc Lận gặp khủng hoảng hôn nhân, chắc đến giờ họ vẫn Tô là ai.
Sau khi bới cơm xong, Tô Lăng xuống, cầm đũa với họ: "Nếm thử tay nghề của xem hợp khẩu vị ?"
Hứa Quân Trác liều gắp một miếng gan heo, nhai hai cái, mắt liền sáng lên: "Ngon quá!"
Gan heo khó xào, nếu khéo sẽ tanh và dai như bùn, nhưng đĩa gan heo của Tô tươi mềm, ngon cực kỳ!
"Ngon thì ăn nhiều ." Tô Lăng mỉm , mắt cong lên như vầng trăng non.
"Vâng !" Hứa Quân Trác thật sự đói . Họ suốt đêm, sáng chỉ ăn qua loa, giờ bụng sôi sùng sục.
Hai trợ lý cố giữ vẻ lịch sự, nhưng vẫn cắm đầu ăn lấy ăn để.
Tô Lăng cầm thìa chung, múc cho Lận Phong một bát canh móng heo.
"Hôm qua trong thôn mổ heo, em mua hai cái móng heo, hôm nay hầm canh, bồi bổ cho ."
Ánh mắt của Lận Phong trở nên dịu dàng, giọng trầm thấp: "Làm nhiều món , vất vả cho em ."
Tô Lăng tao nhã chống cằm, đôi mắt đào hoa ánh lên ý , tinh thần rạng rỡ.
"Nấu nướng cũng dễ thôi, chỉ cần theo công thức là ."
Hứa Quân Trác dừng đũa, ngước mắt đầy thán phục.
Không ai công thức cũng thể nấu ăn như , thiên phú là điều quan trọng.
Dưới ánh quan tâm của Tô Lăng, Lận Phong uống canh ăn thịt, khen ngợi.
"Rất tuyệt."
Tô Lăng cong môi , gắp mấy con tôm suối chiên giòn cho bằng đũa chung.
"Chiều qua bắt ở con suối nhỏ, ăn khác với tôm biển."
Tôm suối chiên giòn ngoài giòn trong mềm, ăn cả vỏ lẫn thịt, thơm giòn rôm rốp, miệng.
Lận Phong ăn liền ba bốn con, cũng gắp món cho Tô Lăng.
"Cùng ăn ."
"Ừm." Tô Lăng gắp một miếng bỏ miệng, bỗng nhớ gì đó, hỏi hai trợ lý: "Hai uống chút rượu ? Lúc trưởng thôn nấu một mẻ rượu trắng, tặng hai bình, vẫn mở."
Hứa Quân Trác và Triển Dương đồng loạt lắc đầu: "Không cần , cảm ơn Tô ."
Họ màn tương tác ngọt ngào giữa Tổng giám đốc Lận và Tô “đút cơm chó”, hai họ chỉ thu nhỏ biến mất cho xong.
Bữa cơm ngon miệng căng thẳng, hai khỏi cảm thán tay nghề của Tô thật sự tuyệt, Tổng giám đốc may mắn thật đấy!
Ăn xong, Hứa Quân Trác chủ động dọn chén bát, Triển Dương phụ giúp, Tô Lăng thấy họ tích cực như thì để mặc cho .
"Chút nữa em ruộng, ở nhà nghỉ tiếp nhé?"
Trên hành lang, Tô Lăng cầm cây gậy đùa mèo chơi với Lion, King cũng nhảy góp vui, Lận Phong thì căng ghế dài, ánh mắt sắc bén dán chặt hai con vật nhỏ.
"Còn livestream ?" Lận Phong nhíu mày.
Tô Lăng nâng cao cây gậy đùa mèo, chú mèo mướp nhảy cao c.ắ.n lấy chùm lông vũ đầu gậy.
"Giỏi lắm, Lion!" Tô Lăng xổm xuống gãi cằm cho mèo, ngẩng đầu với Lận Phong: "Em thuê gặt lúa, xem tiến độ."
Lận Phong hỏi: "Em về thành phố S với ?"
Tô Lăng bế mèo lên, xuống cạnh , cơ thể Lận Phong lập tức cứng , cúi mắt chằm chằm con mèo “ngang ngược” .
"Hiện tại về." Tô Lăng thật: "Ở quê khí , yên tĩnh, sống thoải mái."
Lận Phong chăm chú gương mặt , im lặng.
Nếu là đây, như , theo bản năng Tô Lang sẽ mềm lòng thỏa hiệp vô điều kiện. bây giờ tâm trạng đổi, học cách sống đúng theo ý .
Tô Lăng bình tĩnh dời mắt, đặt mèo xuống, dậy hỏi: "Muốn dạo cùng em ?"
Lận Phong nụ mặt , nắm lấy tay .
Tô Lăng vẫn giữ sự ngây thơ trong sáng, lấy một chiếc nón lá lớn đội lên đầu Lận Phong, sống c.h.ế.t biến một đầu tập đoàn quyền lực thành một... nông dân thực thụ.
Lận Phong chút thoải mái, kéo dây buộc cằm, thì Tô Lăng cũng tự đội nón, nhướng mày : "Gọi là phu xướng phu tùy."
Câu khiến Lận Phong ngừng .
Hai nắm tay bước khỏi sân, thấy ba gặt lúa đang bận rộn sân bóng rổ.
Do trong ruộng lúa nước, tiện đập lúa ngay tại chỗ, nên những gặt lúa bó lúa thành từng bó, mang về sân bóng rổ. Hai đập lúa, một bó rơm, phối hợp nhịp nhàng.
"Chào Tô ."
"Chào Tô ..."
Thấy Tô Lăng, họ nhiệt tình chào hỏi, đồng thời tò mò đàn ông cao lớn bên cạnh .
Cảnh tượng hai tay trong tay con đường làng ban nãy ai cũng thấy. Dù hôn nhân đồng giới hợp pháp hóa nhưng tận mắt chứng kiến hai đàn ông âu yếm là một chuyện khác.
"Chào ." Tô Lăng hỏi: "Ăn trưa chứ?"
"Chúng ăn ." Người đập lúa trả lời. Họ trả công nhưng bao gồm bữa ăn trưa, nên tự mang theo đồ ăn như bánh bao, bánh màn thầu và nước ấm, ăn no nê việc hăng.
"Vậy tiếp tục nhé."
Tô Lăng kéo Lận Phong về phía cánh đồng. Trên đường gặp dân quen, điềm tĩnh chào hỏi, còn hào phóng giới thiệu Lận Phong với .
Buổi sáng nhiều dân thấy một chiếc xe sang trọng làng, bước xuống là một đàn ông khí chất bất phàm, còn ôm hôn Tô . Sau đó Tô đưa nhà họ Tô, nửa ngày thấy . Ai nấy đều đoán già đoán non về phận đàn ông .
Giờ đàn ông cao ráo điển trai là bạn đời của Tô , ai cũng ngạc nhiên thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-ve-que-trong-trot/chuong-31-day-la-giang-son-cua-toi-tai-sao-phai-tu-bo.html.]
Thì thật sự đàn ông lấy đàn ông!
là dân thành phố, cởi mở thật.
Lận Phong bình tĩnh, như thấy ánh mắt tò mò liên tục đổ về phía , lặng lẽ theo Tô Lăng con đường ruộng, đôi giày da đắt tiền cũng dính đầy bùn đất.
"Mảnh ruộng lúa cộng với ba nhà kính trồng rau, đều là đất nhà ." Tô Lăng giống như một đứa trẻ khoe khoang với Lâm Phong, chỉ lên núi Phượng Hoàng: "Chỗ đó là đồi , chuyên sản xuất Vũ Lộ. Lúc mới về, thương nhân từng hợp tác với ông hai định nhân cơ hội ép giá. May mà em hiểu giá thị trường, nên xoay chuyển tình thế, nâng giá lên."
Lận Phong khẽ vuốt ve má : "Em vất vả ."
Tô Lăng chút đắc ý : "Làm ăn buôn bán cũng khó như tưởng tượng."
"Ừ." Lận Phong tiếc lời khen ngợi: "Em ."
"Tất nhiên ." Tô Lăng ngẩng cao cằm xinh xắn, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
"Anh xem, em ở đây vất vả hơn ba tháng, kết quả thu khả quan, tại từ bỏ để về thành phố S?"
Lận Phong thật lâu, khí thế lạnh lùng thường ngày trong mắt khi đối diện với Tô Lăng đều tan biến. Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Tô Lăng, trong mắt thấp thoáng nét cưng chiều.
"Vui chứ?" Anh hỏi.
"Ừ, vui." Tô Lăng : "Nơi núi xanh nước biếc, dân chất phác, ở lâu khiến lòng bình yên, cảm hứng sáng tác dạt dào, thích sự yên tĩnh ở đây."
Lận Phong đặt bàn tay to ấm áp lên chiếc nón rơm đầu , dịu dàng : "Đã thích , thì cứ ở cho đến khi chán thì thôi."
Nhiều khi, Lận Phong đều chiều theo ý Tô Lăng. Ví dụ như đây thích ở nhà chính, Lận Phong liền mua biệt thự ở núi Hương Nham.
Tô Lăng vui vẻ kéo đến một gốc cây lớn.
Dưới gốc cây một tảng đá lớn, do nhiều leo trèo nên bề mặt khá nhẵn.
Cậu nhẹ nhàng nhảy lên đá, cúi đưa tay về phía Lận Phong.
Lận Phong nắm lấy tay , mượn lực trèo lên.
Dưới bóng mát, hai bỏ nón , thoải mái tảng đá, tựa lưng gốc cây, mặt là cảnh nông dân thu hoạch lúa đầy sức sống.
Gió nhẹ thổi qua, tóc xoăn của Tô Lăng bay bay, ánh nắng ban trưa xuyên qua tán lá rậm, chiếu lên gương mặt như bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo, khiến trông quý phái và thuần khiết.
"Sau khi công tác, em nhận cuộc gọi từ một luật sư." Tô Lăng chủ động nhắc đến chuyện xảy ba bốn tháng .
"Luật sư để di sản cho em, bảo em đến xác nhận."
Cậu đầu Lận Phong, : "Ban đầu em tưởng là lừa đảo, liền chặn luôn."
Lận Phong dang tay, tự nhiên ôm lấy vai , cúi đầu hôn nhẹ lên tóc .
Tô Lăng thuận thế dựa n.g.ự.c , nắm lấy tay , áp lòng bàn tay .
"Luật sư Trương là một trách nhiệm. Dù ông hai mất nhưng ông vẫn nghiêm túc thực hiện ủy thác, tìm cách để liên lạc với em, đổi gọi nhiều , cuối cùng cũng thuyết phục em."
"Ban đầu em định về quê... hôm đó em đột nhiên sốt cao, khó chịu, ở bên cạnh, gọi điện liên lạc . Em tưởng chán ghét em, còn yêu em nữa, đau lòng đến mức nghẹt thở... Em hận , cũng rơi cảnh đáng thương, nên quyết định ly hôn, giải thoát cho cả hai, ai đường nấy... Nếu lúc đó đang ở trong phòng phẫu thuật, emtuyệt đối sẽ để đơn ly hôn bỏ như thế."
Tô Lăng mím môi, chậm rãi kể về những chuyện xảy trong thời gian qua: "Vừa đến quê thật sự quen, chỗ nào cũng thấy khó chịu, tiện nghi như thành phố, việc gì cũng tự , bán , ruộng, phát lương, đường mới… mỗi ngày bận rộn đến mức chân chạm đất, chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác, cứ thế mà dần quen với cuộc sống ở quê..."
Lận Phong yên lặng lắng , cánh tay dần siết chặt, như ôm lòng.
"Xin ... bảo bối."
Tô Lăng đan mười ngón tay tay , siết nhẹ: "Là do em suy nghĩ lung tung, tự mắc kẹt trong ngõ cụt. Giờ nghĩ thông , còn dằn vặt nữa."
Cậu xoay , đối mặt với , nghiêm túc : "Hai nếu ít thời gian bên thì sẽ thiếu giao tiếp. Em xong vấn đề của em, cũng nên thành thật một chút chứ? Cả năm nay cứ công tác nước L suốt, ở bên ngoài nuôi tiểu tam ? Hả?"
"Không ." Lận Phong lập tức phủ nhận.
Tô Lăng nheo mắt: "Theo tâm lý học, phản ứng chối bỏ quá nhanh càng đáng nghi."
Lận Phong nâng mặt lên, hôn nhẹ lên môi: "Trừ em , cần ai cả."
Tô Lăng hừ vài tiếng: "Học mấy lời ngọt ngào ở ?"
Tuy miệng thì tỏ vẻ khó chịu, nhưng khóe miệng nhếch lên tố cáo tâm trạng vui vẻ của .
Tuy miệng thì tỏ vẻ khó chịu, nhưng khóe miệng nhếch lên tố cáo tâm trạng vui vẻ của .
Lận Phong nghiêm túc: "Còn nhiều nữa, em ?"
Tô Lăng nhéo mặt , kéo sang hai bên khiến khuôn mặt điển trai méo mó: "Một hết thì lời, để dành dần."
Cậu ghé sát , mũi gần như chạm mũi, giọng khẽ khàng đầy mê hoặc: "Anh nghĩ kỹ xem, còn chuyện gì với em ?"
Lận Phong cụp mắt, hàng mi dài run rẩy, giọng khàn khàn: "Đã hơn bốn tháng em kiểm tra sức khỏe."
Rõ ràng là đang chuyển chủ đề, Tô Lăng nghiến răng, bất lực chôn đầu n.g.ự.c , oán trách: "Em khỏe, cần kiểm tra thường xuyên."
Kiểm tra sức khỏe quá nhiều hạng mục, mỗi tốn nhiều thời gian, đặc biệt là khoản lấy máu, mỗi rút là sợ một .
"Không , sức khỏe là quan trọng nhất, tuyệt đối lơ là." Lận Phong dứt khoát.
Tô Lăng sốt cao lúc nghỉ dưỡng sợ, nên với vấn đề sức khỏe của , Lận Phong luôn nghiêm túc và cho phép chối bỏ.
"Được ." Cậu thở dài, : "Cuối tháng thầy em tổ chức triển lãm tranh, lúc đó em sẽ về thành phố S tiện thể kiểm tra luôn."
Lông mày Lận Phong nhíu , dường như hài lòng lắm với câu trả lời: "Ngày mai cùng ."
"Ngày mai thì gấp quá ." Tô Lăng rời khỏi vòng tay , chỉ về phía ruộng lúa: "Còn một đống việc !"
Lúa gặt xong, tiếp theo thu hoạch cá ruộng, đó còn nghĩ cách bán gạo, bán cá, mất mười ngày nửa tháng thì xong.
"Nếu bận việc, thể về S ." Tô Lăng .
Lận Phong im lặng một lúc, đáp: "Anh sẽ ở với em."
Tô Lăng vỗ vai : "Không cần , em con nít, cần kè kè bên cạnh."
Lận Phong tranh cãi nữa: "Kiểm tra xong thì cùng về nhà chính một chuyến."
"Hả?" Tô Lăng khẽ sững , nhà chính? Là trở về biệt thự nhà họ Lận ?
Lận Phong : "Sinh nhật chín mươi của ông nội, chúng bắt buộc tham dự."
Nhà họ Lận là một đại gia tộc, sinh nhật cụ tổ chín mươi tuổi, bất cứ ai quan hệ họ hàng đều về dự tiệc. Khi đó, cảnh tượng sẽ cực kỳ hoành tráng, Tô Lăng thể tưởng tượng .
Nhà họ Lận là một đại gia tộc, sinh nhật cụ tổ chín mươi tuổi, bất cứ ai quan hệ họ hàng đều về dự tiệc. Khi đó, cảnh tượng sẽ cực kỳ hoành tráng, Tô Lăng thể tưởng tượng .
Lận Phong siết c.h.ặ.t t.a.y , trầm giọng: "Có ở đây."
Tô Lăng nhún vai, ngậm một cọng cỏ trong miệng, bình thản : "Không , em tự lo ."
Nếu sợ, thì kiên quyết kết hôn với Lận Phong từ đầu. Cậu thể chống chọi công kích từ bên ngoài, chỉ thể chịu nổi sự sụp đổ đến từ bên trong.
Cậu cho Lận Phong hai cơ hội, đáng tiếc đều lảng tránh, chịu giải thích. Sự việc gì cũng quá ba , hy vọng sớm thành thật để khoan dung.
Mong rằng quý trọng bản hơn một chút, nếu thì cũng ngại đích “dạy dỗ”.