Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 142-143
    Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:01:19
    Lượt xem: 9 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
142
Phùng Thanh hẹn gặp Lạc Khê ở quán cà phê gần đó.
Lạc Khê đến muộn vài phút so với giờ hẹn, Phùng Thanh và Lạc Minh Tân sẵn bên trong chờ.
Thấy cô bước , cả hai lập tức dậy đón tiếp, thái độ nhiệt tình đến mức khác hẳn thường ngày — như thể biến thành khác.
Lạc Khê khẽ nhíu mày, cảm thấy thoải mái, đồng thời trong lòng cũng dấy lên cảnh giác — cặp vợ chồng định giở trò gì nữa đây?
“Con đến , Khê Khê.” Lạc Minh Tân gượng .
Phùng Thanh cũng nở nụ lấy lòng, mật đưa tay định nắm lấy tay cô.
lúc , hai chẳng chút dáng dấp nào của bố ruột, ngược càng khách sáo càng thấy xa lạ.
Lạc Khê tránh bàn tay của Phùng Thanh, lạnh lùng :
“Thời gian của nhiều, chuyện gì thì nhanh .”
Bàn tay hụt giữa trung khiến Phùng Thanh thoáng hổ, song vẫn giả vờ như gì xảy , mời cô xuống bàn.
Lạc Khê đặt túi xách sang một bên, ngẩng đầu lên đối diện với hai con mà cô thấy còn xa lạ hơn cả dưng.
“Có chuyện gì thì thẳng .”
Gương mặt Lạc Minh Tân đỏ bừng, cúi gằm đầu một lời, chỉ đợi Phùng Thanh mở miệng.
Phùng Thanh cũng do dự mãi bắt đầu từ .
Thấy , Lạc Khê liền dậy, định bỏ .
Phùng Thanh vội vàng :
“Được , !”
Nghe , Lạc Khê mới miễn cưỡng xuống, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn.
Phùng Thanh l.i.ế.m môi, c.ắ.n răng :
“Lần ba đến là nhận với con. Trước đây chúng đối xử với con như thế… nghĩ thật sự là nên.”
Lạc Khê chỉ lạnh trong lòng — cô chẳng tin họ thật lòng hối .
Trong mắt họ, chỉ Lạc Tố Tố mới là “con gái”, còn nếu Lạc Tố Tố, thì thứ họ coi trọng nhất vẫn chỉ là lợi ích.
Còn cô thì tính là gì chứ?
Càng nghĩ, cô càng thấy khó chịu và mất kiên nhẫn.
Có lẽ sợ cô bỏ thật, Phùng Thanh vội tiếp:
“Mẹ và ba bàn với … nhờ con xem thử, con và Tống Mục Sâm thể với ?”
Lạc Khê đáp, nhưng cơn giận từ đáy lòng dần dâng lên, như ngọn lửa thiêu đốt khiến lý trí sắp tan chảy.
Thấy cô im lặng, Phùng Thanh tưởng hy vọng, liền tiếp:
“Thật nghĩ , con và Tống Mục Sâm cũng từng tình cảm. Mà gia cảnh như , chi bằng con thử với , xin tái hôn .
Dù con cũng là phụ nữ từng một đời chồng, tìm điều kiện như Tống Mục Sâm bây giờ… gần như thể, chẳng thà—”
Một tiếng lạnh của Lạc Khê cắt ngang lời bà.
Đó là tiếng vì quá tức giận mà bật .
Trước , vì giúp Lạc Tố Tố “leo cao”, họ ép cô hy sinh chính cuộc hôn nhân của , nhường chỗ cho Tố Tố.
Bây giờ đứa con trong bụng Tố Tố mất , Tống Mục Sâm cũng ruồng bỏ cô .
Thấy Tố Tố thể hào môn, họ đầu nhắm đến cô?
Quả thật, cái tính toán của Phùng Thanh đúng là kêu “lạch cạch” vang trời.
Thấy Lạc Khê chỉ lạnh mãi , Phùng Thanh bắt đầu thấy lo lắng, cùng Lạc Minh Tân liếc , cố lấy giọng mềm mỏng:
“Thật cũng chỉ vì cho con thôi.
Con thấy đấy, phụ nữ nào từng ly hôn mà lấy hơn đầu ?
Mẹ thấy Tống Mục Sâm dường như cũng còn lưu luyến, con bằng xin một xem .”
Lạc Khê siết chặt tay, móng tay đ.â.m sâu lòng bàn tay đau nhói.
Cô lạnh giọng :
“Các thật sự vì ? Hay là vì Lạc Tố Tố thể gả cho Tống Mục Sâm, khiến việc ăn của các cũng liên lụy, nên mới đến mấy lời giả nhân giả nghĩa ?”
Một câu thẳng thừng vạch trần bộ ý đồ của họ.
Sắc mặt Phùng Thanh lập tức cứng đờ, chẳng giấu giếm thế nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/142-143.html.]
143
Thấy , Lạc Minh Tân cũng lên tiếng đỡ lời cho Phùng Thanh:
“Con hiểu lầm con .
là , trong chuyện của Tố Tố, con thiên vị nó hơn một chút, nhưng chẳng vì lúc đó Tố Tố đang mang thai, bất đắc dĩ mới thế ?
Giờ em con thể gả cho Tống Mục Sâm nữa, nhưng cho cùng, con cũng là con gái của chúng .
Nếu con và nó thể sống với êm ấm, ba thấy con hạnh phúc cũng mừng lắm.”
Trên khuôn mặt Lạc Khê hiện rõ vẻ giễu cợt.
Nghe thì thật cao thượng, đạo mạo, nhưng là giả tạo.
Cô :
“Được thôi, nếu hai thật sự mong và Tống Mục Sâm tái hôn đến thế, cũng thể xem xét.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thế nhé — nếu hai đồng ý với một điều kiện, sẽ đồng ý.”
Mắt Lạc Minh Tân sáng rực lên:
“Con , chỉ cần con chịu với , điều kiện gì chúng cũng chấp nhận!”
Lạc Khê lạnh:
“Chúng đoạn tuyệt quan hệ. Từ nay nhà họ Tống và nhà họ Lạc qua , cũng bất kỳ hợp tác ăn nào nữa. Hai cứ coi như từng đứa con gái . Hai chịu ?”
Nụ mặt Lạc Minh Tân lập tức đông cứng.
Thực , lý do khiến ông và Phùng Thanh đến đây cầu xin Lạc Khê với Tống Mục Sâm là vì Tống gia thu hồi bộ các hợp đồng ăn với họ, khiến công ty nhỏ của Lạc gia rơi nguy cơ phá sản.
Họ tìm Tống Mục Sâm, hy vọng nể tình Lạc Tố Tố mà giúp đỡ, nhưng từ chối thẳng thừng.
Thấy Tố Tố còn hy vọng, họ mới nhớ Lạc Khê.
Nếu Lạc Khê thể Tống gia, khi ông cụ Tống vì nể cô mà giúp đỡ họ đôi chút.
ngờ cô dập tắt hy vọng của họ ngay lập tức.
Thấy sắc mặt của hai đổi rõ rệt, Lạc Khê cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô chẳng còn bất kỳ mong đợi gì ở họ nữa, cũng còn thấy đau lòng.
Cô mỉm , dậy cầm túi xách:
“Trên đời , ngoài bà ngoại , chẳng còn nào khác… Nói cho hai , và Tống Mục Sâm bao giờ khả năng tái hôn . Tốt nhất hai nên từ bỏ ý định đó .”
“Con bé , hiểu cho nỗi khổ tâm của ba chứ…”
Phùng Thanh định đuổi theo, nhưng Lạc Minh Tân giữ :
“Thôi, đừng theo. Có gì nó cũng .”
Phùng Thanh tức giận:
“Không chính ông bảo đến gặp nó ?
Giờ cho , chuyện ăn của nhà tính ?
Không Tống gia chống lưng, tháng tiền lương công nhân cũng trả nổi, Tố Tố còn cứ đòi đổi xe nữa!”
Nghe đến đó, Lạc Minh Tân cũng nhịn , nổi cáu:
“Tố Tố, Tố Tố, Tố Tố! Nó con ruột , tại chuyện gì cũng chiều nó?
Nói trắng , nếu nó cứ bám lấy Tống Mục Sâm buông, thì nhiều chuyện rắc rối thế !
Bây giờ thì , ngay cả con gái ruột cũng nhận, chỗ dựa duy nhất cũng mất luôn!”
Lần , Phùng Thanh im lặng đáp.
…
Lạc Khê bước khỏi quán cà phê, tâm trạng chẳng hề ảnh hưởng.
Ngược , rõ ràng với họ một khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn.
Còn về Tống Mục Sâm…
Tái hôn ư?
Tuyệt đối thể!
Tốt nhất là cả đời đừng gặp .
Cô đón một chiếc taxi, định đến thư viện trung tâm thành phố tìm tài liệu ôn thi cao học.
Vừa xe, cô thoáng liếc ngoài cửa sổ — thấp thoáng thấy một bóng khả nghi lẩn ở phía xa.
