155
Lạc Khê bước nhanh  gần,  đúng lúc Lục Lăng Tiêu ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ánh mắt hai  chạm , tim cô như lỡ mất mấy nhịp.
Thấy cô đưa tay  định giúp,  khẽ :
“Không cần , để .”
Nói ,  xách thùng nước  trong nhà.
bà ngoại Lạc  hiền,  chỉ dẫn  đặt chỗ  hỏi:
“Tiểu Lục , con  mệt ?”
Lạc Khê: “…”
Cô đặt gói thịt mới mua xuống, đón lấy nửa rổ rau bà đang nhặt dở:
“Bà ơi, bà nghỉ , để cháu  là .”
Bà vẫn tươi :
“Không , bà  mệt.”
Lạc Khê nghiêng đầu  Lục Lăng Tiêu đang ở xa, khẽ  nhỏ:
“Bà mới bảo   là khách mà giờ  sai    việc. Với  phận của  , chắc cả đời   kéo nước , bà để cháu   .”
Bà liếc  ,  đầy ẩn ý:
“Đừng coi bà là già lẫn nhé. Tâm tư của Tiểu Lục  hết lên mặt , con đừng bảo là  .”
Mặt Lạc Khê lập tức đỏ bừng.
Bà thấy cô  đáp thì tiếp lời:
 “Bà thấy Tiểu Lục còn  hơn Tống Mục Sâm nhiều,  khôi ngô  lễ phép, chẳng  chút kiêu ngạo nào. 
Chỉ là…   nhà cửa, bố  bên đó  dễ chịu …”
“Bà ơi, bà ngoại gì , con với  …   đến mức đó.”
“Chưa  mà  theo đến tận quê con, con còn định giấu bà ?”
Lạc Khê   trúng tim đen, nghẹn lời.
Một lát , bà  thở dài:
 “ , con bé,     con từng kết hôn ?”
Nhắc đến đó, sắc mặt Lạc Khê chợt trầm xuống.
Lục Lăng Tiêu hẳn là .
  cô  từng chủ động  rõ, vì hai  vẫn chỉ dừng ở mức mập mờ,  xác định quan hệ.
Cô  rõ,  phận của  với  là  xứng, nên luôn kìm lòng,  dám bước thêm.
Nếu   đuổi theo đến tận đây,  lẽ cô  sớm chuẩn  sẵn lời từ chối.
Ngoài sân, Lục Lăng Tiêu  đổ đầy mấy thùng nước, một   hút thuốc, bóng lưng thẳng tắp.
Lạc Khê  , lòng nặng trĩu:
 “Cháu với   khác biệt quá lớn, e là chẳng  tương lai .”
Bà  , khẽ gật đầu, trong lòng chỉ thấy tiếc.
“Dù  thì con cũng nên sớm  rõ với  ,” bà dặn, “đừng để   phí tình cảm. Con tuy từng đổ vỡ, nhưng cũng   hạng dễ dãi .”
Lạc Khê cụp mắt, giọng nhỏ mà kiên định:
“Vâng, con  .”
 156
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/155-156.html.]
Bữa tối dọn ở ngoài sân —  gốc cây hòe già, mát hơn trong nhà.
Bà liên tục gắp đồ ăn cho Lục Lăng Tiêu, mà  thì ăn nhã nhặn,  kén chọn, khiến bà càng thêm quý mến.
“Tiểu Lục ,” bà  hỏi, “nhà con còn ai? Ba  vẫn khỏe chứ?”
Anh đặt đũa xuống, điềm tĩnh đáp:
 “Con  một  trai, lớn hơn bảy tuổi, đang ở nước ngoài. Ba  đều khỏe, cha con  kinh doanh, gia cảnh… cũng tạm.”
Lạc Khê  uống nước thì  sặc.
Tạm ?
 Nếu gia đình như  chỉ gọi là “tạm”, thì 99.99%  trong thành phố chắc là dân nghèo mất!
Bà trách yêu:
 “Con lớn thế  mà uống nước cũng sặc ?”
Chưa dứt lời, Lục Lăng Tiêu  đưa tay vỗ nhẹ lưng Lạc Khê.
Động tác  mật  khiến cả bà lẫn cô đều sững .
Lạc Khê bối rối  dậy:
 “Anh  , em  xem nồi canh thế nào .”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Rồi cô vội vàng chạy .
Bà  theo, mỉm ,   sang :
 “Tiểu Lục, ăn  con, đừng khách sáo.”
Anh khẽ gật, đáp lời.
Khi Lạc Khê   , bà hạ giọng hỏi:
“Bà  thể hỏi con vài điều ?”
“Bà cứ  ạ.”
“Thực  bà chỉ  mỗi đứa cháu  thôi. Nó khổ lắm,  thương , nên bà  lo. Bà thấy con  cảm tình với nó, nên  hỏi thật lòng — con coi nó là gì?”
Lục Lăng Tiêu im lặng một lúc lâu,  đáp:
“Như bà ngoại, con…  cảm tình. Còn những chuyện khác, con  nghĩ xa.”
Bà  , hiểu ý, khẽ thở dài:
 “Thôi, nếu    kết quả, thì đừng gieo thêm tình cảm. 
Con bé từng đau một  , bà   nó tổn thương nữa. Chỉ mong   nó gặp   thật lòng, dù bình thường thôi cũng .”
Lục Lăng Tiêu vẫn im.
 lúc , Lạc Khê mang nồi canh , cẩn thận đặt giữa bàn, chẳng     bà   gì.
Không khí  bàn cơm lặng hẳn .
Cơm xong, trăng  lên cao.
Bà vốn định tiễn  về — dù , đàn ông lạ ở  nhà cũng khó .
Ai ngờ Lục Lăng Tiêu  cầm máy tính  , hỏi  tự nhiên:
 “Bà ơi, giờ muộn ,  phòng trống nào cho con nghỉ tạm ?”
Bà ngẩn :
 “Ờ…  chứ.”
Anh thật sự  để tâm đến chuyện quá khứ của Lạc Khê ?
Bà vui hẳn, vội bảo Lạc Khê  chuẩn  chăn gối.