164
Khi bà ngoại Lạc tỉnh , trong phòng chỉ  một  Lục Lăng Tiêu.
Lúc nhập viện quá gấp gáp, hai bà cháu chẳng mang theo gì cả, nên Lạc Khê đành  siêu thị gần đó mua vài thứ cần thiết.
Thấy Lạc Khê   , bà ngoại Lạc liền nhân cơ hội  với Lục Lăng Tiêu vài lời chân thành.
Bà nhẹ giọng bảo:
 “Tiểu Lục , bà  cháu gái bà  xứng với cháu. Con đường   của hai đứa chắc chắn chẳng dễ  .
Nếu cháu thực lòng thật  với con bé, thì xin đừng lừa gạt tình cảm của nó.
 Đứa nhỏ  khổ lắm — từ nhỏ cha  ruột  bỏ rơi nó .
 Bị   bỏ rơi bao nhiêu  như thế,  thật sự   thấy nó  tổn thương thêm nữa.”
Bà nghỉ một lát,    tiếp:
 “bà ngoại những lời    để ép cháu  cưới nó.
Bà chỉ  , nếu trong lòng cháu  chắc chắn, thì đừng cho con bé hi vọng.
Con bé  chịu nổi thêm một  phản bội nào nữa .
Bà    cháu    …
Vậy nên coi như  – một bà già sắp xuống đất  – cầu xin cháu một : đừng  tổn thương con bé…”
Lục Lăng Tiêu lặng im hồi lâu,     gì.
Một lúc ,  mới khẽ đáp:
 “Bà yên tâm, cháu sẽ suy nghĩ cẩn trọng.”
    rằng —  bộ cuộc trò chuyện  đều  Lạc Khê  thấy từ ngoài cửa.
Cô   , định  phòng, nhưng khi   những lời , đôi chân liền khựng .
Cô lặng lẽ tìm một góc vắng ,  xuống.
Vừa  cô nhận  điện thoại của Trợ lý Triệu.
Triệu Mộ Vân nhắc cô rằng ngày tái khám thai sắp đến, mong cô nhớ  kiểm tra đúng hẹn.
Nếu   cú điện thoại đó,  lẽ Lạc Khê  quên mất rằng — trong bụng cô còn  một sinh linh nhỏ bé.
Cô cúi đầu, khẽ đặt tay lên bụng .
Giây phút , cô như mới chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Phải …
Lục Lăng Tiêu   thể chấp nhận một  phụ nữ như cô chứ?
Một   từng ly hôn,  còn m.a.n.g t.h.a.i con của  khác — cô  gì  bên cạnh tổng tài của Tập đoàn Lục thị?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lạc Khê dần ảm đạm, nụ  cũng vụt tắt.
Thì , tất cả chỉ là ảo tưởng quá xa vời mà thôi.
Cô hít sâu một , gượng điều chỉnh  cảm xúc,   dậy  về phía phòng bác sĩ.
Sau khi hỏi thăm về chi phí điều trị, cô mới  — Lục Lăng Tiêu   cô nộp hơn ba vạn tệ viện phí.
Thật nực ,  bộ tài sản của cô cộng  e rằng còn  đến ba vạn.
Khi Lạc Khê   phòng bệnh, trời  tối.
bà ngoại  ngủ  .
Lục Lăng Tiêu mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen,   ghế bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm   ngoài.
Áo  dính chút bụi bẩn vì lúc  bế bà ngoại, cổ áo mở hai nút, lộ  xương quai xanh rõ nét.
Chiếc đồng hồ  cổ tay  phản chiếu ánh sáng lạnh của kim loại — toát  thứ khí chất sang trọng và lạnh lùng.
Dù chỉ  yên,  vẫn giống như một bức tranh tĩnh lặng mà    thể rời mắt.
Thấy Lạc Khê  , Lục Lăng Tiêu  dậy, bước đến gần, giọng điềm đạm:
 “Bác sĩ  bà còn   viện theo dõi thêm vài ngày cho chắc. Có cần  gọi  đến chăm bà giúp em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/164-165.html.]
Lạc Khê  đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn cho bà, đáp khẽ:
“Không cần ,em tự lo . Không phiền  nữa.”
Lục Lăng Tiêu   sự xa cách trong giọng  của cô, nên cũng   thêm gì.
…
Đêm khuya.
Cơn nghiện t.h.u.ố.c  trỗi dậy.
Lục Lăng Tiêu bước  ngoài khu bệnh viện,   bầu trời đêm, rút điếu t.h.u.ố.c châm lửa.
Không  từ khi nào, Lạc Khê   phía  .
165
Lạc Khê vẫn luôn cúi đầu,   lời nào, khiến Lục Lăng Tiêu  chút khó hiểu.
“Em  ?” –  hỏi.
Lạc Khê do dự  lâu, mới cất tiếng:
“Anh… thật sự thích em ?”
Khóe môi Lục Lăng Tiêu khẽ cong lên,   trả lời, bởi đáp án  quá rõ ràng.
Lạc Khê như lấy hết dũng khí, kéo tay    khu nhà bệnh viện.
Anh   cô định  gì, nhưng vẫn bước theo.
Ban đầu,  tưởng cô sẽ đưa  đến phòng bệnh của bà ngoại cô, nhưng khi cô đẩy cửa một căn phòng khác,  mới nhận  đó   nơi .
Lục Lăng Tiêu  ngạc nhiên, còn Lạc Khê thì  khép cửa .
Khi   , thấy cô đang  đó, mặt đỏ bừng,  run rẩy vì căng thẳng.
Anh  thấy rõ sự bối rối của cô.
Ngay khi  còn  kịp  gì, Lạc Khê  bước tới, ôm chầm lấy .
Bị cô bất ngờ nhào tới,  lùi  nửa bước, theo phản xạ vòng tay ôm lấy cô.
Anh còn  hiểu chuyện gì đang xảy  thì cô bỗng khẽ chạm môi  .
Lục Lăng Tiêu sững .
Trong ấn tượng của , đây là  đầu tiên Lạc Khê chủ động như  — mà  mạnh mẽ đến thế.
Chỉ một khoảnh khắc ,  đáp  cô.
Không gian nhỏ bé trong phòng tràn đầy  thở của cả hai.
Sau nụ hôn kéo dài, họ   trong ánh sáng mờ.
Đó là một căn phòng trống, bệnh nhân vốn  xuất viện tạm thời.
Mặt Lạc Khê vẫn đỏ, trong ánh tối càng thêm mờ ảo.
Cũng chính vì bóng tối mà cô lấy  can đảm.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cô  chắc, nếu bật đèn lên, liệu  còn dám như  .
Không cần nhiều lời, ánh mắt  đủ để họ hiểu ý .
Lạc Khê để mặc cho cảm xúc dẫn lối,  còn né tránh.
Cô  nhỏ:
 “Anh chẳng  vẫn  điều  ? Em đồng ý… chỉ mong  đừng  em đau.”
Lục Lăng Tiêu  sững ,  hiểu hết ý cô, nhưng nhận  sự chủ động và tin tưởng trong ánh mắt .
Anh chậm rãi ôm cô, đáp  bằng sự dịu dàng.
Trong lòng Lạc Khê, cô chỉ nghĩ: coi như đây là cách  đền đáp tất cả những gì   dành cho , chỉ   thôi… từ nay hai  coi như xa lạ, thế cũng là một sự kết thúc trọn vẹn.
Lục Lăng Tiêu ban đầu còn do dự, nhưng  cũng  nén  cảm xúc thật của .
Bởi  là một  đàn ông bình thường,     yêu —   cô mở lòng —   còn  thể giấu  tình cảm ?