Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 283-284
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:33:27
    Lượt xem: 4 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
283
Lục Trấn Vũ một đến sofa và xuống.
Còn Lục Lăng Tiêu thì lạnh nhạt :
“Không rảnh.”
Lục Trấn Vũ vững lập tức đầu , cau mày hỏi:
“Không rảnh? Con bận cái gì? Dự án bên công ty chẳng tất ?
Chẳng lẽ con đường đường là tổng giám đốc mà còn tự thực hiện ? Vậy đám tay con ăn lương để gì?”
Lục Lăng Tiêu buồn đáp cha, chỉ đến quầy rót một ly nước.
Lục Hữu Hành vốn định ở chơi với ông nội thêm một lát, nhưng thấy sắc mặt của ba trầm xuống, liền xoay lên cầu thang.
“Không lén ăn vặt nữa.”
Câu là với Lục Hữu Hành.
Bóng lưng bé cứng đờ, đầu , giọng nhỏ nhẹ đầy chột :
“Con… con ăn mà.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Bố chuyện với con , con chen gì?”
Lần là ông nội lên tiếng “chống lưng” cho cháu.
Lục Hữu Hành lập tức hiểu ý, vội vàng thêm:
“Con ạ! Ba ngủ ngon, ông nội ngủ ngon!”
Nói xong, liền chạy vèo lên tầng, đôi dép nhỏ phát tiếng “bép bép” giòn tan, chớp mắt thấy bóng dáng.
Thấy cháu nội , Lục Trấn Vũ sang với Lục Lăng Tiêu:
“Cho dù con vội kết hôn, thì cũng nên tìm cho Hữu Hành một chứ? Thằng bé lớn thế , lỡ nó hỏi con ‘vì con ’, con trả lời đây?”
Lục Lăng Tiêu lạnh giọng đáp:
“Một năm , nó chẳng cũng cha ? Ở trong viện dưỡng sinh, chẳng vẫn lớn thế ?”
Lời khiến Lục Trấn Vũ nghẹn họng, tức đến đỏ cả mặt.
hôm nay ông đến để cãi .
Dù , việc nhất quyết giữ đứa trẻ năm đó cũng là do ông, nên ông phần sai.
Vì thế, ông dứt khoát đổi chủ đề:
“Cô cháu gái của lão Đinh mà con nhắc đấy, là .
Nó nghiệp danh tiếng từ trường đại học nước ngoài, xinh , gia cảnh môn đăng hộ đối, về điều kiện thì xứng với con.
Con chỉ cần gặp thử một thôi, nhỡ hai đứa hợp mắt thì ?”
Thực nửa năm nay, vợ chồng Lục Trấn Vũ lo sốt vó về chuyện cưới xin của con trai.
Những cô gái họ chọn đều là quen rõ ràng, gia đình trong sạch, mỗi đều xuất sắc.
Lục Lăng Tiêu như một vị đạo sĩ sống giữa hậu cung, chẳng hề hứng thú với ai cả.
Những cô gái , ai là ấn tượng về .
Thế nhưng thái độ dửng dưng, lạnh nhạt của khiến họ đều điều mà rút lui.
Đường Ninh – , tức thương con trai.
Bà trong lòng con trai vẫn một phụ nữ, chỉ là chắc cô gái năm đó .
Bà từng âm thầm hỏi Tiêu Kỳ – trợ lý cận của Lục Lăng Tiêu.
Tiêu Kỳ chỉ trả lời lấp lửng: “Người phụ nữ đó lương tâm, lừa tình cảm của Lục tổng, còn nhận tiền của khác biến mất chẳng một lời từ biệt.”
Đường Ninh từng gặp Lạc Khê – chính là cô gái đó.
Khi xưa, để tạo cơ hội cho con trai, bà còn mời cô đến nhà dạy nặn tượng đất.
Thời gian tiếp xúc tuy ngắn, nhưng Đường Ninh nghĩ mãi cũng thấy Lạc Khê giống loại mà Tiêu Kỳ mô tả.
Thế nhưng Tiêu Kỳ là luôn theo sát con trai, nên bà khỏi tin phần nào.
Dù chuyện cũng qua nhiều năm , chẳng lẽ chỉ vì một phụ nữ đáng, mà con trai bà đem cả nửa đời còn đ.á.n.h đổi ?
Tất nhiên, lời bà cũng từng thẳng với Lục Lăng Tiêu.
mỗi nhắc tới, chỉ bình thản đáp:
“Không liên quan đến ai cả, là do con bận thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/283-284.html.]
Đường Ninh rõ đó chỉ là cái cớ.
Lúc , Lục Trấn Vũ nhấn mạnh:
“Cô cháu gái của lão Đinh, dù con thế nào cũng gặp.
Nể mặt chú Đinh của con, con thể từ chối.
Dù con cũng nên nghĩ cho con — sức khỏe bà hiện giờ, con đừng để hối hận.”
Lục Lăng Tiêu: “…”
284
Thứ bảy, Lạc Khê Khương Niệm kéo cùng đến trung tâm đào tạo nhạc cụ.
Lý do là vì Khương Niệm hôm nay bận, thể tách .
Theo kế hoạch, cô hai tiết dạy piano trong buổi chiều — một tiết lúc hai giờ, và một tiết lúc ba giờ bốn mươi.
Giữa hai tiết học chỉ vỏn vẹn mười phút nghỉ ngắn.
Ban đầu cô thể sắp xếp , nhưng chợt nhớ hôm qua, phụ của học sinh tiết đầu tiên hẹn với cô, nhờ cô trông giúp đứa bé bốn mươi phút đến một tiếng buổi học, vì việc bận sẽ đến đón muộn.
Khi đó Khương Niệm liền đồng ý ngay, nhưng quên mất. Đến lúc sắp cửa mới sực nhớ chuyện .
Không còn cách nào khác, cô đành nhờ Lạc Khê giúp trông đứa bé — như cũng ảnh hưởng đến hai tiết dạy liền kề của cô.
Lạc Khê đồng ý.
Hai vội vàng thu dọn ngoài. Vừa bước khỏi nhà, Lạc Khê mới nhận ngoài trời lạnh đến lạ thường.
Chiếc áo khoác cashmere cô mặc là loại mỏng, vốn định cái dày hơn, nhưng thời gian gấp quá, đành c.ắ.n răng theo Khương Niệm lên xe.
Đến nơi, cô mới trung tâm đào tạo nhạc cụ quy mô vô cùng lớn và chuyên nghiệp.
Bên trong đủ loại phòng học dành cho từng loại nhạc cụ, nối tiếp thành một dãy dài.
Thỉnh thoảng, từ những căn phòng vang lên tiếng đàn, tiếng nhạc xen lẫn — rộn ràng nhưng vẫn dễ chịu.
Không lạ khi Khương Niệm nhờ cô trông giúp học sinh.
Một nơi rộng như thế, dạy học trông trẻ con quả thật là chuyện thể.
Lạc Khê tìm một chỗ trong khu vực dành cho phụ chờ, xung quanh là các bậc cha đang tụm năm tụm ba, chuyện rôm rả về chuyện học hành, giáo d.ụ.c của con cái.
Cô quen tham gia những đề tài đó, nên chỉ lặng lẽ đeo tai , mở điện thoại xem vài tài liệu chuyên môn để g.i.ế.c thời gian.
Thời gian trôi qua nhanh.
Khoảng một tiếng rưỡi , Khương Niệm từ trong một phòng học ló đầu , vẫy tay hiệu cho cô gần.
Lạc Khê tháo tai , nhanh bước về phía phòng dạy piano.
Vừa đến cửa, một bé trai chừng ba tuổi xách chiếc cặp to sụ của .
Thằng bé cúi gằm đầu, cái cặp to đến nỗi gần như lết đất, khoá kéo còn kéo kín, trông chẳng khác gì miệng con cá sấu đang há định nuốt .
Bên trong nhét đủ thứ: sách nhạc, găng tay nhỏ, khăn ướt, bình nước hình hoạt hình, và cả một chiếc khăn quàng cổ đỏ – xanh kiểu Giáng sinh vo tròn, một đầu nhét trong cặp, đầu thõng xuống đất, kéo lê theo từng bước chân bé.
Khương Niệm vì sắp đến giờ dạy tiết tiếp theo nên vội với bé:
“Con qua chơi với cô một lát nhé? Cô còn dạy cho các bạn nhỏ khác nữa, thể ở cùng con .
Chắc là lát nữa bác tài nhà con sẽ đến đón, con chịu khó chờ một chút nha.”
Lục Hữu Hành ngẩng đầu lên Khương Niệm.
Đồng thời, khoé mắt cũng liếc thấy phụ nữ đang bên cạnh — Lạc Khê.
Ánh mắt bé lập tức khựng .
Khoảnh khắc , khi thấy Lạc Khê, bé nhận cô ngay. Trong mắt lóe lên một tia sáng như ngôi nhỏ.
Lạc Khê cũng nhận , mỉm :
“Hữu Hữu, là con thế ?”
Đôi mắt to tròn của Lục Hữu Hành chớp chớp, cô một hồi lâu, sang Khương Niệm như để xác nhận — “Thật sự là cô ạ?”
Khương Niệm cũng ngạc nhiên, nhưng vì sắp đến giờ dạy nên chẳng thời gian hỏi xem hai họ quen thế nào.
Cô nhanh:
“Hữu Hữu, đây là cô Lạc, bạn của cô. Để cô chơi với con một lát nhé?”
Cậu bé chợt hiểu , liền gật đầu ngoan ngoãn:
“Dạ, ạ.”
