Lạc Khê vội vã   chỗ Triệu Mộ Vân, cầm lấy túi xách:
 “Cô Triệu, thật xin , bà ngoại  đang nguy kịch,   lập tức đến bệnh viện. Dù chuyện gì  nữa cũng  gác , chúng  hẹn dịp khác   ?”
Triệu Mộ Vân thoáng sững , vội  dậy.
Nhìn Lạc Khê  chuẩn  rời , bà mới kịp phản ứng, đưa tập hợp đồng :
 “Vậy… cô  thể mang về xem ? Khi nào giải quyết xong chuyện của bà, chúng   bàn tiếp.”
Lạc Khê  còn tâm trí  để cân nhắc, liền cầm lấy, gật gật đầu qua loa  vội vàng rời khỏi quán cà phê.
Bóng dáng cô dần khuất ngoài cửa kính, Triệu Mộ Vân vẫn ngây   theo  lâu.
Ngay  đó, điện thoại của bà đổ chuông.
 Người gọi đến là Lục Lăng Tiêu.
“Lục tổng.”
“Gặp   ?” – giọng  trầm thấp truyền tới.
Triệu Mộ Vân báo cáo:
“Gặp , chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
“Chỉ là   kịp  chuyện liên quan đến đứa bé, thì Lạc tiểu thư nhận  điện thoại báo tin bà ngoại nguy kịch, nên   ngay.”
Đầu dây bên  im lặng thật lâu.
 Rõ ràng Lục Lăng Tiêu mang theo nghi ngờ.
Triệu Mộ Vân vẫn  thêm:
 “  tin bệnh tình bà ngoại cô    giả. Cô   hoảng loạn, phản ứng  giống diễn kịch. 
Hơn nữa, hợp đồng   trao tận tay,  khi  xong,  tin cô  sẽ chủ động liên lạc.”
Lục Lăng Tiêu đối với năng lực của Triệu Mộ Vân luôn yên tâm.
Cuối cùng,  hỏi một câu khác:
 “Người… trông thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/5556.html.]
Anh  quan tâm nhan sắc  , nhưng để ý đến di truyền của đứa trẻ.
Nghe đến đó, Triệu Mộ Vân hiếm khi mỉm :
Vịt Trắng Lội Cỏ
 “Rất . Khí chất cũng cao nhã. Ngoại hình lẫn cốt cách đều hơn hẳn Tôn tiểu thư năm đó.”
…
Khi Lạc Khê chạy tới bệnh viện, bác sĩ Nhậm vẫn đang họp.
Trước đây, bà ngoại  đồng ý để cô đưa lên thành phố điều trị. Bà  đường xa xôi, mệt mỏi,  tốn kém.
 Thực chất, Lạc Khê hiểu rõ: bà sợ  trở thành gánh nặng, sợ con cháu nhà họ Tống xem thường cô.
Không lay chuyển  bà, Lạc Khê đành thuận theo, tạm thời để bà tiếp tục điều trị, lọc m.á.u ở bệnh viện huyện.
Giờ đây, bước  phòng chăm sóc đặc biệt, cô thấy bà ngoại gần như  rơi  hôn mê.
Khương Niệm  cùng, khẽ vòng tay ôm lấy vai cô, nhẹ giọng an ủi:
 “Lạc Khê, đừng quá lo. Bà nhất định sẽ vượt qua  thôi.”
 lúc đó, bác sĩ Nhậm kết thúc cuộc họp,   ngoài.
 Ông nghiêm nghị  Lạc Khê:
 “Lạc tiểu thư, tình trạng của bà ngoại cô cần  phẫu thuật gấp.  với tuổi tác hiện tại, cộng thêm chi phí cao, chúng  cần  quyết định từ cô.”
Không cần suy nghĩ, Lạc Khê lập tức :
“Chỉ cần  thể cứu bà,  đồng ý phẫu thuật. Bao nhiêu  cũng chấp nhận!”
Bác sĩ Nhậm khẽ lắc đầu:
 “Cô đừng quá vội. Trước hết  đợi cơn sốt của bà hạ xuống mới  thể tiến hành.  càng sớm càng , vì cơ thể bà  chịu nổi lâu. Ngoài , chi phí cũng  lớn, cô cần chuẩn  tâm lý.”
Lạc Khê run giọng hỏi:
 “Khoảng… bao nhiêu?”
Bác sĩ đáp:
 “Tối thiểu là 200 nghìn tệ,  tính chi phí hồi phục  mổ.”