Lạc Khê  dáng vẻ nghiêm túc của Lục Lăng Tiêu  bật .
Nụ  , ngược  khiến tâm trạng Lục Lăng Tiêu cũng bay xa, khóe môi   tự chủ  mà khẽ cong lên.
Lạc Khê vốn dĩ  ít khi , lúc nào cũng như  tâm sự.
 Trước , Tống Mục Sâm  ghét điểm  ở cô —  luôn thích những cô gái tính cách hoạt bát, cởi mở, còn Lạc Khê thì quá dè dặt, quá kín đáo.
 khi cô ,   đến mức  cả đôi mắt cũng sáng long lanh.
Lạc Khê :
“Anh đến đây chỉ vì chuyện  thôi ?”
Lục Lăng Tiêu mỉm  gật đầu.
Lạc Khê lúc  cũng trở nên nghiêm túc, rót cho  một cốc nước, nhấp một ngụm  :
 “Thực  cũng chẳng  bí quyết gì, chỉ là  bình thường quá nghiêm túc thôi. Nếu  chịu  nhiều hơn, giống như bây giờ, sẽ khiến  khác cảm thấy dễ gần hơn,  là  .”
“Thật ?”
“Thật đó,   gạt .” – Lạc Khê gật đầu chắc nịch.
Nói xong, cô đặt cốc nước xuống bàn , chợt nhớ :
“ ,    đến,   chiếc sơ mi  cún con  ướt,   giặt sạch và là phẳng . Anh tiện thì mang về luôn .”
Nói , Lạc Khê  dậy bước về phía phòng tắm.
Không ngờ trong lúc  lên, cô vô ý  đổ cốc nước bên cạnh.
 Lạc Khê vội vàng đưa tay ngăn, nhưng vẫn chẳng kịp, nước vương  khắp bàn và sàn nhà.
Lục Lăng Tiêu thấy thế, trầm giọng :
“Không , cô cứ lau khô .”
Lạc Khê ngượng ngùng, khẽ đáp:
“Vậy  chờ một chút.”
Cô lấy giẻ lau và cây lau nhà, cẩn thận lau sạch cả  bàn lẫn  đất.
 sàn vẫn còn ướt, chẳng may cô trượt chân một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/8990.html.]
Lục Lăng Tiêu nhanh như chớp, kịp  dậy đưa tay đỡ, vòng tay ôm trọn lấy eo cô.
Lạc Khê  kịp phản ứng thì   một lực mạnh kéo  n.g.ự.c .
 Khoảnh khắc ngẩng đầu đối diện, trái tim cô cũng lạc nhịp.
Khoảng cách gần đến mức  thể  rõ  thở của .
 Tay Lạc Khê vô thức chống lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của , trong khi bàn tay  vẫn giữ chặt eo cô,  hề  ý buông.
Cô đỏ mặt, vội lùi  khỏi vòng tay , lí nhí :
“Cảm ơn.”
Nói xong liền ôm theo cây lau bước nhanh  phòng tắm.
Ánh mắt Lục Lăng Tiêu vẫn dõi theo cho đến khi cánh cửa phòng tắm đóng .
Trong phòng tắm, Lạc Khê chống tay lên bồn rửa mặt,  gương phản chiếu gương mặt đỏ bừng của chính ,  sức hít thở để trấn tĩnh.
Cô  ngốc, cũng chẳng  thiếu trải đời.
Vịt Trắng Lội Cỏ
 Cô nhận   thiện cảm của Lục Lăng Tiêu dành cho .
 loại thiện cảm , tám phần cũng chỉ là hứng thú nhất thời.
 Một  đàn ông   phận như , thường thì chẳng qua chỉ  một chút say mê chóng vánh, chứ   thứ lâu dài.
 Cô liên tục nhắc nhở bản   tỉnh táo.
Sau khi điều chỉnh  cảm xúc, Lạc Khê lấy từ tủ một chiếc sơ mi nam, chính là của Lục Lăng Tiêu.
 Cô gấp gọn gàng, cho  túi giấy mua sắm  mang  phòng khách.
Không dám  thẳng , cô chỉ đưa túi cho , giọng nhạt:
 “Lần  đừng quên mang về, để khỏi    lấy nữa.”
Hàm ý của cô  rõ ràng — cô đang ngầm nhắn nhủ ,   cũng đừng viện cớ đến nữa.
Cô   chút nào  giữ  , càng   tạo cơ hội gần gũi.
Nếu Lục Lăng Tiêu thật sự  ý với cô, thì câu    là lời từ chối  thẳng thắn.
 Nếu    ý, thì lời  cũng chẳng  gì sai, đồng thời cũng cho thấy thái độ của cô — cô   trèo cao.