nhớ đây là sở thích từ thời cấp hai, cấp ba của , nhưng chỉ là thích vẽ linh tinh khắp sách vở thôi.
 
Không ngờ khi trưởng thành,   trở thành một họa sĩ truyện tranh, thậm chí còn xuất bản mấy bộ truyện, doanh  cũng khá .
 
  hài lòng với sự nghiệp của .
 
Còn chuyện tình cảm thì .
 
Một cô gái như , từ nhỏ   lời dặn dò, ngoan ngoãn học hành thi đại học, sẽ   những chuyện điên rồ, trái với đạo lý như thế.
 
Tuy nhiên, nếu chia tay với sếp,  lẽ   nghỉ việc, dù  lúc gặp mặt cũng sẽ cảm thấy ngại. Hơn nữa, sếp   vẻ ngoài như thế,  sợ  sẽ  cám dỗ.
 
Hồi cấp ba, cũng vì thấy chồng  trai nên  mới thích .
 
 ngoan ngoãn đáp lời. Chồng  xoa đầu : “Ngoan quá.”
 
  ngượng ngùng. Dù  thì trong ký ức của ,  vẫn là học trưởng mà  ngưỡng mộ nhưng  thể  .
 
    kìm  mà hồi tưởng  đêm qua với …  là  dịu dàng tỉ mỉ,  cuồng nhiệt dạt dào, cũng  cả bão tố phong ba… Không ngờ đằng  vẻ thư sinh,   gợi tình đến …
 
Anh còn   nhiều lời tục tĩu… Bình thường  thấy thô tục, nhưng ở  giường,   thấy đặc biệt…  cảm giác… 
 
Mang theo sự ngọt ngào với chồng đến công ty,  lục trong email và tìm thấy chức vụ của .
 
Sau đó,  khi đến công ty,   đặt một túi lớn đồ ăn sáng, nhờ lễ tân mang đến chỗ . Quả nhiên lễ tân  vị trí của ,  giúp  mang đến.
 
 bảo các đồng nghiệp  ăn sáng đến lấy ăn.
 
Khi các đồng nghiệp vây quanh lấy đồ ăn sáng, sếp Phó Sâm  xuyên qua đám đông,  văn phòng của .
 
  căn phòng  việc độc lập đó, hạ quyết tâm  chia tay với  .   thể   với chồng.
 
Các đồng nghiệp trở về chỗ .
 
 mở máy tính. May mắn là thói quen của    đổi,  danh sách việc cần  rõ ràng và một tài liệu chuyên để ghi  các điểm chính trong công việc.
 
  lượt  theo tài liệu. Xem    quên quá nhiều công việc,  nhanh  bắt nhịp .
 
Lúc 10 giờ sáng, Phó Sâm gửi tin nhắn bảo  .
 
 mím môi, nắm chặt tay, nhất định   .
 
 gõ cửa bước . Anh   kéo cửa và rèm cửa  khiến  cảm thấy  sởn gai ốc.
 
Anh   tự nhiên kéo   xuống, quan tâm : “Chồng em  đánh em ? Hay là dùng bạo lực lạnh với em? Nhìn sắc mặt tái nhợt của em kìa.”
 
 nghĩ một lúc, thà đau dài  bằng đau ngắn, : “Tổng giám đốc Phó,   chuyện   với .”
 
“Khoan .”
Anh  lấy  một cái chai từ ngăn kéo,  đó đổ  một viên thuốc nhỏ. Anh  tự uống một viên  đưa cho  một viên.
 
 hỏi: “Cái gì đây?”
 
Anh  bất mãn : “Vitamin B11.”
 
  viên thuốc, nghĩ bụng nhất định   rõ với  . Nếu  thì     uống cái thứ quỷ quái  đến bao giờ.
 
 đẩy tay   ,   mắt   và nghiêm túc : “Chúng  chia tay .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mat-tri-nho-toi-bi-my-nam-vay-quanh/chuong-5.html.]
 
Biểu cảm của   cứng đờ, sắc mặt cực kỳ khó coi, giống như trời sắp mưa bão.
 
Anh  nghiến răng: “Em    nữa xem.”
 
  dám   , chột  : “Chồng  đối xử với   ,   thể   với , chúng  như  là vô đạo đức… Khỉ thật! Anh  gì đấy?”
 
Trong tay   cầm một con d.a.o gọt hoa quả, chĩa thẳng  cổ tay .
 
Anh   lạnh: “Muốn chia tay với   ? Được thôi,  sẽ c.h.ế.t ngay  mặt em! Chúc em và chồng em giẫm lên xác  mà đầu bạc răng long!”
 
Anh  đầy thù hận  chằm chằm  : “Diệp Mộng Chi! Vì em,    tiểu tam lén lút nửa năm! Em cho  cái gì, cho  hy vọng   tự tay đập nát nó! Được thôi, chia tay!  sẽ khiến em hối hận cả đời!”
 
Vừa ,    định cứa  cổ tay .
 
 vội vàng lao tới: “Đại ca, đại ca,  gì thì  chuyện đàng hoàng! Nói chuyện đàng hoàng!   đùa thôi!   chia tay nữa! Thật đấy!”
 
Anh   chằm chằm  .
 
 giơ tay  lên: “ thề.”
 
“Khi nào thì ly hôn?”
 
 cứng đầu : “Cần thêm chút thời gian.”
 
“Diệp Mộng Chi, em dựa   mà nghĩ  sẽ mãi  tiểu tam của em?”
 
Thế mà    chia tay,    dọa sống dọa chết. 
 
Tâm tư đàn ông, đừng đoán mò.
 
 xem như  hiểu , vì    phản bội chồng . Nhỡ    theo  ,   c.h.ế.t thật thì lương tâm  sẽ day dứt cả đời.
 
 chỉ  thể an ủi: “Càng sớm càng , càng sớm càng .  về sẽ đề nghị ly hôn ngay.”
 
Anh    đổi thái độ, kéo   lên đùi  , dịu dàng : “ yêu em, Chi Chi,   em,  sẽ c.h.ế.t mất.”
 
Anh  hôn ,  cảm thấy    bệnh hoạn. Anh  còn tự  uống viên thuốc đó,  đó dùng miệng đút  miệng …
 
Khi   hôn ,   dám phản kháng, sợ    dọa sống dọa chết.
 
Khi  nhận    định  gì thì   kịp nữa …   thể nào  thẳng  cái ghế đó…
 
Khi   dậy và chỉnh trang  quần áo,    trở về dáng vẻ  sếp lạnh lùng đó.
 
 đỏ mặt, chuẩn  chuồn . 
 
Anh  kéo tay  , vẻ mặt thỏa mãn : “Em sắp xếp một chút, ngày mai  công tác với .”
 
Anh   véo tai : “Bao nhiêu   mà em vẫn còn đỏ mặt?”
 
 chỉ, chỉ  ngờ  hoang dại đến thế…
 
Mặc dù   ép buộc, vì mục đích thiện lương, để cứu vãn một mạng .   thật sự  ngờ chúng    chuyện bậy bạ ngay trong văn phòng…
 
Tâm lý của  bây giờ vẫn là một học sinh cấp ba   nghiệp mà thôi.
 
Một phát thăng cấp lên phiên bản  lớn hoang dại thế …  cảm thấy   còn trong sạch nữa .