Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 17: Cá trích chiên - 3

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:10:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cá chiên phủ trong bột mì, chiên lên màu vàng óng ánh, xốp giòn. Nhan Yên bốc một con cá chiên vàng ươm bỏ trong miệng, nóng tới mức khiến cô kêu ê a, nhưng vì quá ngon nên nỡ phun , đành lấy tay quạt gió liên tục.

Nhan Quốc Hoa thả xẻng xào và cái muôi đang cầm tay xuống, lấy bình nước khoáng từ trong tủ lạnh, chu đáo vặn nắp bình giúp cô : "Xem con sơ ý bất cẩn kìa. Nhanh uống chút nước lạnh , ngày mai than đau đầu lưỡi!"

Nhan Yên đón lấy chai nước khoáng, tu liền hai ngụm lớn. Dòng nước mát lạnh lập tức dịu cơn nóng rát trong cổ họng. Thức ăn trong miệng còn kịp nuốt, cô mơ hồ đáp: "Không đau."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Những con cá trích chỉ dài sáu, bảy phân chiên giòn là ngon nhất. Cả xương cá cũng chiên rụm tan, thể ăn cả con mà cần phiền phức nhả xương.

Ba Nhan Quốc Hoa hỏi: "Thế còn độ mặn thì ?"

Nhan Yên nuốt nốt ngụm nước: "Con nếm rõ. Để con ăn thêm một con nữa."

Nhan Quốc Hoa: "... Ăn từ từ thôi, để nguội chút . Cá mới chiên còn nóng lắm, ăn nhiều sẽ dễ nhiệt miệng đấy."

Nhan Yên giật . Lần nhiệt miệng, vết loét trong miệng dai dẳng mãi khỏi, dù cô uống mát, bệnh viện và dùng đủ loại t.h.u.ố.c chữa lở miệng. Cả tháng trời bận rộn, cô ăn uống ngon, ngủ yên, sụt mất bảy, tám cân.

Ba Nhan Quốc Hoa thấy con gái đói đến mức gò má hõm sâu, mà xót ruột, ngày nào cũng hầm canh bổ dưỡng cho cô.

Lúc lở miệng, nỗi sợ lớn nhất là ăn cay, chỉ thể ăn thanh đạm, đồ nóng cũng kiêng, vì sẽ niêm mạc khoang miệng càng tệ hơn. Ăn cháo trắng buổi sáng mỗi ngày, cảm giác như đang tra tấn Nhan Yên. Tay cô định với lấy con cá chiên thứ hai thì ngoan ngoãn buông xuống.

Dùng bữa tối xong, Nhan Yên đúng giờ đẩy xe mở quán.

Vừa bước Phố Ẩm Thực, cô thấy vài gương mặt quen thuộc ngay lối . Vừa thấy Nhan Yên, họ lập tức chào hỏi cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-17-ca-trich-chien-3.html.]

"Chủ quán ơi, cuối cùng chị cũng đến ! Chỗ bán chiếm mất , ghét thật!" Vị khách lên tiếng, tỏ rõ sự bức xúc cô. Chỗ của họ cũng ảnh hưởng, nên đành chờ ở ngay lối , chỉ sợ lỡ mất, thể mua cánh vịt thơm ngon.

Nhan Yên nhớ những tin tức đây, về các vụ cướp chỗ bán, ầm ĩ đ.á.n.h , hất đổ sạp hàng của đối phương, cuối cùng chẳng ai buôn bán gì.

Nhan Yên im lặng vài giây đáp: "Không , sẽ tìm chỗ trống khác để dựng quầy."

Cô đến Phố Ẩm Thực muộn, xem là mới, đóng chung một khoản phí bày bán như những chủ quán khác, nên vị trí khá sâu bên trong, lý tưởng lắm.

Thông thường, quầy hàng càng gần lối càng . Khách hàng ồ ạt ngang qua ngay từ đầu, thấy món nào thích thì tiện tay mua luôn. Dòng sâu bên trong thì thưa thớt hơn.

Không ngờ, ngay cả một vị trí lưu lượng khách cao như cũng khác thèm .

Nhan Yên lái chiếc xe điện ba bánh đến chỗ bán quen thuộc của , quả nhiên khác chiếm mất.

Người chiếm chỗ là một đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, mặt mũi quen, nhưng nhất thời Nhan Yên nhớ là ai.

Cô ngơ ngác quanh một lượt. Những quầy hàng gần khu vực bên ngoài từ lâu chen chúc , còn chỗ trống nào dù chỉ là một khe hở nhỏ.

Không còn chỗ trống để bày hàng ư? Nhan Yên gãi đầu, đang định tiếp tục sâu trong.

Chị gái bán trứng gà kế bên kéo tay cô: "Cô bé, em cứ bày ngay cạnh chị ." Nhan Yên sững sờ. Cô thấy Lâm Ngọc Lan (chị bán trứng gà) chủ động xê dịch quầy hàng của một chút. Anh chủ quán bún ốc ngay cạnh Lâm Ngọc Lan cũng nhận Nhan Yên— còn giúp trông quầy—liền theo, kéo quầy hàng của sang một bên. Cả hai tạo một trống đủ để đặt chiếc xe điện ba bánh của Nhan Yên.

 

Loading...