Nhan Yên từng chuyện quá nhiều với chị Lâm bán trứng gà chủ quán bún ốc. Ý bất ngờ của hai khiến mắt cô bỗng dưng cay xè vì xúc động.
Cô ngập ngừng: "Làm gây cản trở việc buôn bán của chị ?"
Lâm Ngọc Lan lanh lẹ đáp: “Khách đến mua ở đây đều là khách quen cả. Họ sâu một chút là thấy bảng hiệu thôi. Quan trọng là tay nghề, tự tin thì sợ gì khách?”
Anh chủ quán bún ốc bên cạnh thì sốt ruột, hận thể giúp Nhan Yên đỗ chiếc xe điện ba bánh : "Nếu đây sợ cản trở thì nhích chỗ cho cô . Mau mau , ngẩn đó gì? Đằng cô cả một hàng dài kìa. Lát nữa đừng trách đây giành hết khách của cô đấy nhé!"
Nhan Yên bật lời của , vội vàng cảm ơn hai chị đỗ xe đúng chỗ trống. Dãy khách hàng phía cô bắt đầu tự giác xếp hàng chờ mua.
Hai mươi suất đầu thỏ và đầu vịt bán lẻ chỉ trong tới hai mươi phút hết sạch. Nghe tin đầu thỏ hết, một hai khách hàng trong hàng rời . Nhan Yên để ý thấy họ quá xa, mà dừng ngay bên tay của chị Lâm bán trứng gà, cũng chính là vị trí bày hàng cũ của cô.
Sau đó, Nhan Yên thấy vị khách hỏi: "Đầu thỏ của chị bán mười tệ một cái ư? Đầu vịt chỉ năm tệ thôi ? Rẻ quá, mua hai cái nếm thử mới ."
Nhan Yên: "..."
Cô hiểu rằng Phố Ẩm Thực là nơi công cộng, ai cũng thể bày bán. Hơn nữa, chỉ quầy của Nhan Yên bán đầu thỏ, khác bán cũng là chuyện bình thường, cô thể độc quyền mặt hàng .
, giá bán phá giá mười tệ một cái đầu thỏ, trong khi giá nhập là 7.3 tệ/cái. Nếu cộng thêm chi phí phụ như nguyên liệu kho, hương liệu, dầu ớt, gia vị, tiền ga, và tính cả phí nhân công sơ chế đầu vịt—mười tệ một cái đầu thỏ thực sự còn đủ tiền vốn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-18-cuop-khach.html.]
Đối phương chỉ dùng chiêu trò bán phá giá để kéo khách, mà còn cố tình chiếm dụng quầy hàng cũ của cô. Sự ác ý trong đó, cần cũng rõ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan Yên chỉ liếc mắt sang đó một cái quan tâm nữa, cô chuyên tâm bắt chuyện với những vị khách đang chờ quầy.
Món đồ kho của cô bán đắt như tôm tươi, bánh cuộn trái cây cũng cháy hàng kém. Không mấy cô học sinh phong thanh từ mà tìm đến, quán dịch vụ cho khách tự bánh cuộn trái cây – nhiều còn đến để tự tráng bánh cho yêu của .
"Chị ơi, cho em một phần trứng gà nữa ạ. May mà nãy chị tay nghĩa hiệp, chứ chắc em còn chờ dài cổ."
Có một vị khách quen mua món kho của Nhan Yên, đó sang ủng hộ thêm phần trứng gà, vì tình cảnh nãy tất cả đều thấy.
Lâm Ngọc Lan xua tay, tỏ gì to tát: "Chà, gì em. Buôn bán ngoài , giúp một tay là chuyện thường tình mà." Lời chân thật càng khiến cô các cô học sinh ủng hộ.
Thẩm Viên đến nhận hàng, nét mặt kinh ngạc: "Ồ, chị đổi chỗ ? Nếu thấy chiếc xe bán thức ăn màu hồng xinh xắn , em suýt nữa tìm thấy chị."
Nhan Yên khổ: "Chuyện đúng là một lời khó hết."
Thẩm Viên xách túi đồ kho (đầu thỏ, cánh vịt) bước . Khi ngang qua, đàn ông trung niên cướp chỗ của Nhan Yên liền cất giọng rao lớn: "Mọi qua chỗ mua ! Đầu thỏ chỉ 10 tệ một cái, đầu vịt 5 tệ, giá cực hời, đều là hàng mới kho đấy!"
Thẩm Viên thầm nghĩ: Đầu thỏ 10 tệ một cái á? Ăn nổi đấy? Ở các thành phố lớn khác, đầu thỏ tăng lên 15 tệ, 18 tệ . Khu phố ăn vặt của các cô chú ở đây coi như vẫn còn rẻ lắm, cả năm nay tăng giá là quá hời .