Uống canh gà xong, Nhan Yên ăn một miếng thịt gà, thịt trơn mềm. Bình thường cô thích ăn cay, nhưng cũng thích món miến gà thanh đạm .
Ăn sạch miến, uống cạn bát canh gà. Nghe thấy cha cùng bác cả đang thảo luận về củ sen trộn, Nhan Yên thể chờ đợi nữa, liền gắp một miếng củ sen trộn chua cay đưa trong miệng.
Sự cay nóng của ớt khô, cùng với vị ngọt chua của giấm gạo đan xen . Củ sen non giòn tan lanh lảnh, chua chua cay cay, cực kỳ kích thích đầu lưỡi.
Canh cá màu trắng sữa sánh đặc, vị thanh trong nhàn nhạt, thỉnh thoảng hương cá thoảng bay tới, như lời mời gọi, dẫn dụ thực khách.
Nhan Yên nhịn múc thêm một chén canh cá cho . Nước canh trắng sữa thơm ngon, đậu phụ non mềm hầm đến xốp rỗng, thấm đẫm vị tươi ngọt của nước canh. Cắn một miếng là nước canh trào , thật .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cá bò vàng ít xương, ngon, chất thịt mềm mại, hầm lâu cũng khô, giá trị dinh dưỡng cao.
Người thích ăn cá vảy, thấy nó, sẽ nhíu chặt mày.
Người yêu thích nó, coi như trân bảo.
Nhan Yên gắp miếng thịt cá, há miệng ngậm , đầu lưỡi dậy lên từng làn sóng tươi ngon, khiến nhớ mãi quên.
Bữa cơm ở nhà bác cả thật sự quá ngon miệng, Nhan Yên bới nhiều hơn bình thường một chén cơm.
Một ngày đó, Tiểu Cầm đề nghị chia tay với bạn trai cô, Từ Phong.
Từ Phong thấy thể níu kéo , bèn lôi một xấp hóa đơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-35-ten-dan-ong-keo-kiet-1.html.]
Lúc nhận hóa đơn mà bạn trai cũ Từ Phong gửi đến, đòi cô tiền, Tiểu Cầm lập tức bối rối.
Khi cô và Từ Phong quen , mỗi đối phương mời ăn uống, hoặc là tặng quà các dịp lễ, Tiểu Cầm cũng sẽ tặng quà đáp lễ gần như tương đương.
Thấy Tiểu Cầm cầm điện thoại di động mặt mày ủ rũ, Linh Linh hỏi: "Tớ Từ Phong chi nhiều tiền cho , là gã đàn ông tồi tệ đó quấn quýt lấy ?"
Tiểu Cầm đáp: "Không , đòi chi phí hẹn hò trong thời gian yêu đương, tiền tiêu vặt tháng của tớ đủ."
"Cái gã keo kiệt đó chi tiền cho bao giờ? Cậu còn định móc tiền trả cho thật ?"
Linh Linh Tiểu Cầm như một con nai tơ ngây ngốc, chỉ tiếc là cô quá ngây thơ: "Thực sự là quá khờ dại . Không cũng mua quà cho gã ? Tớ nhớ là một đôi giày thể thao và một cặp kính hàng hiệu đấy. Cậu tìm ghi chép chuyển khoản ."
Tiểu Cầm đang lục lọi các hóa đơn chuyển khoản, còn Linh Linh nhanh như gió xem lướt qua hóa đơn Từ Phong gửi tới. Càng cô càng câm nín, quả nhiên là .
"Tớ cứ nghĩ tiêu tốn của nhiều lắm, ai dè là mấy món rẻ rách: Đầu thỏ 26 tệ, kem đậu xanh một tệ, tô mì 12 tệ, ly sữa 15 tệ, sợi dây buộc tóc ba mao, cái móc khóa hai tệ... Haha ha, đây là loại đàn ông keo kiệt bủn xỉn một hai nào thế ?”
Linh Linh tặc lưỡi: “Cái gã đúng là keo kiệt đến tận xương tủy. Hôm qua còn quỳ lạy xin , thấy dứt khoát chia tay, lập tức móc ngay tờ hóa đơn , chịu thiệt thòi dù chỉ một đồng. Cậu hiền quá đấu nổi nó, để tớ đăng lên diễn đàn giúp , cho xem cái bản mặt thằng đàn ông khốn nạn !”
Tiểu Cầm rụt rè : “Làm như vẻ lắm...”
Linh Linh trừng mắt cô: “Cậu nhát gan thật đấy! Người rêu rao khắp nơi rằng chi bao nhiêu tiền cho , khiến mang tiếng là loại con gái vật chất, chuyên lợi dụng tiền bạc của . Cậu thấy tự hào lắm ?”
Tiểu Cầm trừng mắt, rụt cổ : “Vậy, gửi .”